Chương 2

11.

Lục Trạch Khiêm không có nghĩa vụ phải giúp tôi làm bài kiểm tra.

Nhưng......

Đàn ông thực sự không thể hẹp hòi như vậy được.

Vì vậy, khi cậu ta nhàn nhã đăng ảnh selfie lên WeChat sau khi thi, tôi cũng đăng một bức ảnh lên WeChat của mình.

Cậu ta vậy mà lại bình luận vào ảnh tôi: "Ai?"

Tôi chọc gõ mạnh vào màn hình: “Một anh chàng siêu đẹp trai.”

Đẹp trai hơn cả ông cố nội cậu!

Nói xong lời này, Lục Trạch Khiêm liền một tuần không đăng bài gì nữa.

Tôi thừa nhận, tôi cảm thấy rất rất tuyệt vời.

Nhưng tôi đã không chú ý đến một điều.

Đó là …..

Một người ở đáy xã hội môn vật lý và hoá học như tôi, nếu không có cơm thừa canh cặn từ vị thiên tài kia, quả thực không sống được huhu.

12.

Vị học thần đang bị mọi người vây quanh.

Tôi tựa người vào bàn, ngẩng đầu nhìn anh ta trong biển người.

Quả nhiên anh ta đúng là một thiên tài mà cả nam lẫn nữ đều thèm muốn.

Thẩm Nhạc Thành cười tinh nghịch: “Hứa An Vũ, tình địch của cậu có giống loài thật phong phú nha"

"Tôi nói rồi, chị đây không có theo đuổi câu ta, hiểu không cu."

Cuốn sổ thí nghiệm vật lý trên tay tôi tự mình đập vào đầu cậu ta.

"Được rồi, được rồi, coi như là cậu chỉ muốn có số liệu thí nghiệm đi"

Cậu ta thoát khỏi cú đánh một cách mượt mà, thậm chí còn cố gắng thuyết phục tôi dùng chiêu mỹ nhân cứu anh hùng để hạ gục Lục Trạch Khiêm trong một nốt nhạc.

"Không giúp!"

Tôi hừ lạnh: “Người muốn cứu, có rất nhiều.”

Nỗi nhục kỳ thi kia quả thật suốt đời khó quên!

“Thật không giúp?”

Thẩm Nhạc Thành vẫn không chịu bỏ cuộc: “Cậu mau nhìn đám người vây quanh học thần đi, cậu ấy thật đáng thương.”

Tôi tự hỏi liệu Lục Trạch Khiêm có nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi không, nhưng tôi đã lập tức bắt gặp ánh mắt của cậu.

Tôi vội vàng xuyên qua đám đông nhưng lại nhanh chóng bị một chàng trai cao lớn chặn lại.

Thẩm Nhạc Thành bóp cổ tay, thở dài.

“Hứa An Vũ, cậu không biết báo cáo thí nghiệm hôm nay sẽ phải nộp vào sáng mai sao?”

Cậu ta chợt đến gần.

Tôi cau mày dữ dội.

13.

Lục Trạch Khiêm không biết từ khi nào đã đứng lên, tôi liếc nhìn.

Tôi gõ mạnh lên bàn: “Học sinh mới đã đi học rồi, chúng ta mà không nhanh đi lấy đồ ăn thì ngay cả phố ăn vặt cũng không vào được!”

Vừa dứt lời, mấy người đang điên cuồng hỏi về bài thí nghiệm điên rồ đã nhanh chóng tản ra như ong vỡ tổ.

Lục Trạch Khiêm một mình đứng lẻ loi ở bàn học bên cạnh.

Dáng người thẳng tắp, lông mi rũ xuống, nhìn từ sau khiến người ta cảm thấy có chút tủi thân.

"Lục Trạch Khiêm, cậu mau nhìn bọn họ xem, tất cả đều chỉ hám lợi, muốn đầu óc của cậu. Không giống tôi, tôi chỉ quan tâm cậu có ăn cơm đúng giờ hay không."

Tôi đi theo Lục Trạch Khiêm vào nhà ăn.

À, nói chính xác hơn là tôi đã lợi dụng Thẩm Nhạc Thành để đi ăn với họ.

“Vậy thì hẳn cậu còn quan tâm nhiều người khác.”

Cậu cười khẽ một tiếng và chiếc quần xám kia lại hiện lên trong tâm trí tôi.

"Không, tôi chỉ quan tâm đến các thành viên trong nhóm thí nghiệm của mình thôi." Tôi tỏ vẻ nghiêm túc.

Đệt cụ , công đức tu luyện Kinh Tịnh Tâm đã không còn nữa …..

14.

Tôi đỏ mặt và bước đi.

Trong lòng đầy thắc mắc không biết vì sao gần đây Lục Trạch Khiêm đột nhiên không mặc quần xám nữa.

Khi tôi liếc nhìn quần của Lục Trạch Khiêm lần thứ 800, cậu ta cuối cùng cũng dừng bước.

"Hứa An Vũ, cậu..."

Ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Hàng mi dài của cậu ta hơi rũ xuống, đôi mắt cụp lại, không biết đang nhìn về đâu.

Lại thu hồi rất nhanh.

Tôi chớp mắt, Lục Trạch Khiêm đây là phát hiện tôi quan tâm bạn học quá mức?

Giây tiếp theo, cậu liền nhét túi đồ ăn nhẹ vừa mua cho tôi.

Lục Trạch Khiêm trầm giọng nói: “Thật là trong mắt cậu, nam nữ đều không đề phòng gì cả.”

Đột nhiên im lặng một chút.

Tôi cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh.

…… Ừm.

Hôm nay một bên vai áo của tôi bị trượt xuống một chút.

15.

Tôi cuống cuồng đi theo Lục Trạch Khiêm về phòng học.

Trên đường bất ngờ đυ.ng phải bạn cùng phòng, ánh mắt nhìn về phía ngực tôi với đống đồ ăn vặt đang bị tay che khuất mà nháy mắt ra hiệu, như hỏi có phải tôi đã “bắt” được học thần không?

Làm sao có thể, tôi phải trả lại.

Tôi bi ai mà đặt đồ ăn nhẹ lên bàn, đẩy đến trước mặt Lục Trạch Khiêm: “Của cậu.”

Cậu ta không thèm ngẩng đầu lên, cây bút trong tay đang tính toán rất nhanh trên giấy.

Tôi hoài nghi không lẽ mình đã nghe nhầm.

Lục Trạch Khiêm nói, túi đồ ăn này là cho tôi sao?

Đúng là bằng hữu của ta, ai nói không có mùa xuân cho kẻ biếи ŧɦái chứ!

Tôi ôm đồ ăn vặt, cười nói: “Làm sao có thể được? Không làm thì làm sao có ăn, nếu không…”

Lục Trạch Khiêm ngừng viết và nhìn tôi qua cặp kính với đôi mắt hoa đào lạnh lùng.

"Này, tôi đưa cho cậu túi đồ ăn vặt này, bài báo cáo thí nghiệm, cậu giúp tôi một chút ....."

Nếu anh ta mà có d a o trong tay, hẳn giờ phút này đã g i ế t tôi.

Anh nhếch môi, đặt bút xuống và nhìn thẳng vào tôi.

Aiss, sao tôi thấy mình hèn nhát thế nhỉ?!

Tôi cố gắng thẳng lưng: "Chúng ta dù sao cũng là một nhóm, tôi cũng biết việc này có hơi quá đáng, nhưng …..."

Tôi yếu ớt nhìn anh ta: “Tôi thực sự không hiểu ……”

"Tôi rất nghiêm túc khi làm thí nghiệm, nhưng đầu óc có chút không tốt, dữ liệu nào cũng không tính ra. Hỡi bồ tát sống …. mau giúp con ….”

16.

Cuối cùng túi đồ ăn vặt vẫn thuộc về tôi.

Còn Lục Trạch Khiêm thì cứu tâm lý của tôi.

Cậu viết một công thức lên bảng đen.

Nhưng học thần làm sao hiểu được nỗi khổ của người bình dân mộc mạc như tôi?

Vầng hào quang của Phật tử bao trùm lấy anh như cục bột đông lạnh được ném vào lò và nướng ở nhiệt độ thấp trong một phút mà không tan.

Bên ngoài có chút ấm áp, nhưng bên trong lại cứng ngắc.

Nói đơn giản, chỉ có người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt.

Nước mắt chảy dài trên mặt, tôi nằm trên giường ngẩn người đến ba giờ sáng mới miễn cưỡng vẽ được một biểu đồ đường không mấy đẹp đẽ, lại còn sửa tới sửa lui rất nhiều lần.

“Watch me watch me watch me"

“……”

"Một người đàn ông có cơ bụng hoàn hảo và những đường nét tiên cá."

Sau khi nộp báo cáo thí nghiệm, tôi nằm sảng khoái trên giường mà nghe nhạc.

Bạn cùng phòng đột nhiên thò đầu qua khe rèm giường: "Được lắm! Không cua được học thần lại chui vào đây ngắm trai ha!”

Không chờ tôi kịp phản ứng, điện thoại của tôi đã được sạc.

"Vớ vẩn, mới mở lên thôi, tao bây giờ rất có phẩm hạnh đạo đức của một người phụ nữ rồi nhá!”

Không ai chú ý đến tôi.

Một ký túc xá, năm cái đầu, đều đang dòm vào điện thoại của tôi.

17.

“Có hay không thì phải coi mới biết.” Giường trên nhanh lẹ vuốt vuốt điện thoại tôi

"Đàn ông! Đã không cưỡng lại được thì đừng chối!"

Khi câu nói này phát ra từ điện thoại, tôi liền lạnh sống lưng.

"Hứa An Vũ, coi bộ cũng không tệ lắm!"

Quản lý ký túc xá cầm lấy điện thoại của tôi rồi chạy đến chỗ khác, những đầu ngón tay mau lẹ gõ gõ liên tục

"Aiya, để tao giúp mày đặt điện thoại ở chế độ thành niên để mày có nhiều thời gian gột rửa đầu óc hơn, kẻo lại chọc giận học thần."

“……”

Cái này ….. cũng có lý

Dù sao … các buổi thí nghiệm, tuần nào cũng có …

18.

Làm cái đuôi nhỏ của Lục Trạch Khiêm mấy ngày, tôi phát hiện tâm tình của anh ta hay lên xuống thất thường.

Đôi khi cảm thấy mình có chút tình bạn học anh, đôi khi lại thấy hình như anh ta lại rất ghét tôi.

“Nếu Lục Trạch Khiêm khó chơi như vậy, phải thay đổi chiến lược thôi.” Đi đến tầng dưới ký túc xá nam cùng Thẩm Nhạc Thành, cậu ta đột nhiên thần bí nói.

"Chiến lược gì?"

“Ví dụ như …” Thẩm Nhạc Thành cười khúc khích: “Trong điện thoại của Trạch Khiêm có ảnh một cô gái mặc váy trắng.”

"Giả làm bạch nguyệt quang? Quá là vô đạo đức đi?"

Tôi khịt mũi coi thường.

Thẩm Nhạc Thành gặm miếng thịt gà mà tôi đưa, bình thản nói: “Bạch nguyệt quang cái cức, ngay cả mặt cũng không có, ông đây từ nhỏ đến lớn, chưa thấy anh ta có người con gái nào bên cạnh.

Điều này chứng minh, biết đâu một bông hoa nhài trắng tinh khiết có thể làm cho DNA của anh ta dao động, không chừng liền sẽ mềm lòng ….. á aa!"

Cổ áo của Thẩm Nhạc Thành đột nhiên bị xách lên.

Tôi ngơ ngác nhìn Lục Trạch Khiêm bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, liền vô thức dâng túi gà rán bằng hai tay cho cậu.

"Không theo đuổi các em lớp dưới? Sợ bị lan truyền tin đồn?"

Lục Trạch Khiêm cười lạnh một tiếng, buông Thẩm Nhạc Thành ra, liền thấy thằng bé đang chạy trối chết.

"Tôi không thích ai cả, cũng không sợ bị đồn thổi, còn không làm sao có thể đứng đây?”

Mắt thấy Lục Trạch Khiêm lấy đi bịch gà rán, khóe miệng tôi gần như chạm tới mang tai.

Ai ngờ ngón tay thon dài trắng trẻo, lại lanh lẹ đem túi gà buộc lại rồi nhét vào túi đi chợ của tôi.

Tôi bất lực nhìn cậu ta cau mày.

Giọng nói cậu ta nhẹ nhàng như hòa thượng đã tu luyện ngàn năm: “Ký túc xá nam cậu hạn chế đến thì tốt hơn.”

Tôi chạm vào miếng thịt gà còn hơi ấm, gật đầu như giã tỏi.

Quả thực, ký túc xá nam cũng có chút xa, đi chưa được mấy bước thì gà rán đã nguội lạnh.

19.

"Lục Trạch Khiêm, tôi có ba con chuột bạch nhỏ!"

Lớp thí nghiệm dược lý.

Giữa tiếng la hét của một nhóm nữ sinh, tôi bình tĩnh nhéo nhéo đuôi ba con chuột, cầm ống tiêm trong tay rồi lịch sự đưa cho Lục Trạch Thiên.

Tôi cảm thấy, để cua được học thần, cần phải ra tay từ việc học trước.

Dưới ánh mắt vô cùng mong đợi của tôi, Lục Trạch Khiêm nhướng mày: “Hứa An Vũ, chúng ta hình như không cùng một nhóm.”

Dược lý không phải, nhưng hóa lý thì có!

Trước ánh mắt nhìn thấu của cậu, tôi mặt dày cười nói: "Không chung nhóm thì sao? Bạn học là phải giúp đỡ lẫn nhau. Tôi rất thích giúp đỡ các bạn cùng lớp!"

Tôi đặc biệt nhấn mạnh “giúp đỡ lẫn nhau”.

Lục Trạch Khiêm không nói gì, chỉ dùng một tay cài khuy cổ tay áo khoác trắng, tựa người vào ghế, nhìn tôi mỉm cười.

Sau lưng cậu là ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa sổ, mái tóc rối bị gió thổi tung bay, trong đôi mắt hoa đào lạnh lùng thường ngày không có nổi ý cười mà còn có đôi mắt lảng tránh của tôi.

Tôi cứng ngắc thu tay lại, suy nghĩ xem có nên ôm con chuột bạch nhỏ của mình rồi bỏ chạy hay không.

20.

Tôi xách theo một l*иg chuột đã được đánh dấu về nhóm, trong lòng còn có chút lâng lâng.

Không ngờ Lục Trạch Khiêm lại đánh dấu con chuột nhỏ rồi trả lại cho tôi, thật không ngờ tới.

Vì vậy, sau khi hoàn thành thí nghiệm với nhóm mình, tôi liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.

Chính là …

Học thần đưa kim cho tôi, học thần lật sách đưa bút cho tôi, học thần dọn phân chuột cho tôi … Ài, thực ra là con chuột bị doạ sợ đến mức ĩa pẹt pẹt….

"Lục Trạch Khiêm, hình như bài thí nghiệm của nhóm cậu phức tạp hơn bên tôi nhỉ?”

Tôi vừa giúp cậu ta xác định thuốc thử cho chuột vừa hỏi.

"Thêm một thí nghiệm nữa."

Con chuột trong tay Lục Trạch Khiêm rất ngoan, cậu nắm lấy da đầu và cổ con chuột, từ từ tiêm vào bụng nó.

"Không hổ là thiên tài, quá lợi hại!”

Cái miệng của tôi, kỳ thực chỉ hợp nói ba lời nịnh nọt tâng bốc.

Má nó chứ, nếu không phải cậu ta không cho tôi đυ.ng vào con chuột thì tôi đã sớm đem nó bày thành tư thế mà cậu thích rồi tặng cho cậu nha.

Tôi vốn tưởng rằng lần này Lục Trạch Khiêm sẽ tiếp tục phớt lờ những lời nịnh nọt của tôi như mọi khi, nhưng động tác rút ống tiêm ra khỏi bụng con chuột đột nhiên dừng lại.

Cậu quay đầu nhìn tôi, đồng tử sau thấu kính trong trẻo và nghiêm túc: “Cậu cũng có thể.”