Chương 33

Ôn Hạ Vi giãy giụa hồi lâu vẫn không thể nói với giáo viên hướng dẫn rằng mình đang trong kỳ kinh nguyệt, đành phải đi theo các bạn cùng lớp đi thay giày.

Thấy cô không nói gì, Tần Niên cũng không thèm để ý

Nếu không, chẳng lẽ anh đến gặp người hướng dẫn để giúp Ôn Hạ Vi xin nghỉ.

Phòng chuẩn bị được chia thành nam và nữ, Ôn Hạ Vi, Tần Niên và những người dường như không liên quan đến nhau, đã đi vào các phòng khác nhau.

Trong lớp có các dãy tủ lớn như tủ đồ siêu thị, xếp từng ngăn một, thuận tiện cho học sinh cất quần áo, giày đẹp khi đến tham gia các tiết học, rèn luyện thể chất. Tần Niên đi tới tủ quần áo của mình, vừa định mở ra, một cái tủ quần áo khác cách đó không xa đột nhiên "Ầm" một tiếng mở ra, chắc là bởi vì qua đầy, một đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn bị xuống dưới.

Các tủ đã cũ và nhiều cửa bị hỏng và có thể dễ dàng không khóa hoặc khóa và bật ra như thế này.

Có một chiếc tủ trống bên cạnh chiếc tủ này, nó cũng luôn mở hờ.

Tân Niên có ý tốt, muốn nhất đôi giày chạy bộ của bạn học này, nhưng vào lúc này, một bạn học đi ngang qua đã vươn tay nhất đôi giày trước đó, sau đó bỏ vào ngăn tủ trống bên cạnh.

Có lẽ anh ta nghĩ rằng đôi giày đã rời ra khỏi chiếc tủ trống đó.

Tần Niên muốn nhắc nhở, cậu ấy rằng đôi giày đó là ở một chiếc tủ khác.

Nhưng vừa nhìn vào cửa tủ, anh phát hiện chiếc tủ nơi giày rơi ra đã dần tên Cố Minh Ngạn.

Học sinh tốt nhất của người hướng dẫn là Cố Minh Ngạn, nếu người khác xin nghỉ phép, điều đó có thể tương đương với việc tự động từ bỏ việc tuyển chọn.

Nhưng nếu Cố Minh Ngạn xin nghỉ phép, người hướng dẫn có thể trực tiếp hoãn việc tuyển chọn.

Tần Niên trầm mặc vài giây, sau đó xoay người rời đi, tựa hồ cái gì cũng không thấy.

Sau khi Ôn Hạ Vi đối giày, trước khi chạy cô đã hơi chóng mặt.

Cô tưởng là nắng nên giơ tay che nắng trên đầu, nhưng trời càng đen hơn.

Lúc này, một bàn tay từ bên cạnh đỡ lấy cô. "Cậu không sao chứ?"

Thị lực của Ôn Hạ Vi dần hồi phục, cô ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang đỡ mình.

Đây không phải là kiểu người lịch lãm mà Nguyên Thanh thích nhất trên bảng xếp hạng có của trường sao.. à không, Tô Thanh Tuyên không phải là người dịu dàng và tao nhã sao? Người này tốt hơn so với Cố Minh Ngạn thấp hèn hơn nhiều, suýt chút nữa quên mất trong lớp còn có nhiều người như vậy.

Ôn Hạ Vi vội vàng thu cánh tay lại, khẽ cười nói: "Tớ không sao, cảm ơn cậu."

“Sắc mặt của cậu không tốt làm, có phải là hạ đường huyết không?" Tô Thanh Tuyên nói, từ trong túi lấy ra một miếng sô cô la, "Này, ăn một miếng sô cô la đi, có lẽ sẽ khá hơn một chút."

Ôn Hạ Vi thật sự cảm thấy cần chút đường, liên cầm lấy: “Cảm ơn."

Tô Thanh Tuyên không nói gì, đi đến chuẩn bị.

Ôn Hạ Vi cũng ngồi dưới bóng cây chờ đợi.

Một lúc sau, Cố Minh Ngạn trở lại, vẻ mặt khó xử đi tới hưởng huấn luyện viên nói: "Huấn luyện viên, giày chạy bộ của em không tìm thấy"

"A? Lát nữa còn có thể chạy sao?"

Cố Minh Ngan theo bản năng nhìn về phía dưới bóng cây cách đó không xa là Ôn Hạ Vi

Thực ra không phải hắn không chạy được, mà là hắn không thể hiện được thể trạng tốt nhất của mình. Đối với anh, cuộc thi hôm nay không chỉ là một cuộc tuyển chọn, mà còn là cơ hội để anh giành lại vị trí đầu tiên trong trưởng từ tay Ôn Hạ Vi.

Nếu hôm nay vì đôi giày mà mất vị trí đầu, đây chẳng phải là một cái tát vào mặt sao?

Cứ như thể anh ấy thực sự thua kém Ôn Hạ Vi về mọi thứ.

Vì vậy, anh ta nói với người hướng dẫn: " Em sẽ có thể không ở trạng thái tốt, huấn luyện viên, thầy có thể hoãn lại buổi hôm nay không?"