Chương 35

Ôn Hạ Vi tim đập thình thịch, mũi không khỏi có chút đau nhức,

Sáu tháng trước, Ôn Hạ Vi đưa bà ngoại đến bệnh viện khám sức khỏe, bác sĩ nói bà ngoại có dấu hiệu tai biến mạch máu não.

Bây giờ Ôn Hạ Vi nghe anh trai nói như vậy, lập tức tan học về nhà. Cô đứng ở cổng trường đã lâu không đón được taxi, thật sự không còn cách nào khác đến trạm xe buýt chờ xe.

Cô quay người định đi đến bến xe buýt, nhưng vừa quay lại thì đυ.ng phải một người.

Ôn Hạ Vi ngẩng đầu nhìn, liền thấy là Tần Niên, trên tay hắn còn đang bưng một chén canh, trong đó canh toàn bộ tràn ra ngoài, áo trắng củaTần Niên bị dính bẩn hết.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Ôn Hạ Vi lấy ra khăn giấy, lo lắng lau đi.

Đương nhiên, loại vết bẩn này không thể lau bằng khăn giấy, nhưng bây giờ cô đang hoảng loạn.

“Sau này tớ sẽ trả cậu. " Ôn Hạ Vi không thể lãng phí thời gian nữa, liên nhét khăn giấy vào tay hắn, vội vàng rời đi.

[Bà ngoại, đừng có chuyện gì]

Tần Niên cũng bị hành động của Ôn Hạ Vi làm cho sửng sốt, anh cúi đầu nhìn vết bẩn trên người, hình như vẫn còn hơi ấm từ tay cô.

Anh lại ngước nhìn về hướng Ôn Hạ Vi đang đi,

Cô nàng, người luôn được quan tâm đến hình tượng nữ thần, có lẽ đang vô cũng bối rối khi có cử chỉ thân mật như vậy với một nam sinh ở cổng trường.

Tần Niên cũng nhớ rằng, không lâu trước đây, anh đã điều tra cuộc đời của Ôn Hạ Vi. Sau khi Ôn Hạ Vi được sinh ra, cha mẹ cô đã biến mất, chính bà ngoại đã nuôi nấng hai anh em cô.

Bà cô xảy ra chuyện, thảo nào cô lại lo lắng như vậy.

Nhưng vào thời điểm này, xung quanh trường học quá đông đúc, khắp nơi đều có học sinh tìm đồ ăn, đại bộ phận taxi đều không muốn tới đây.

Ngay cả khi cô ra ngoài để bắt xe buýt, cũng sẽ bị kẹt xe một lúc lâu sau mới có thể rời khỏi trường.

Nghĩ đến đây, Tần Niên vừa đi vào trường học vừa gọi điện thoại.

"Tiểu Vương, ngươi còn ở trên đảo sao?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người thành niên: " Thiếu gia, Lục ca đã nói với cậu, ngày nào cậu ở trên đảo, tôi sẽ ở trên đảo, tôi sẽ luôn đợi lệnh của cậu ở đâu và bất cứ lúc nào!"

"Tôi có một bạn học nữ cần về nhà gấp. Anh giả làm taxi đến đón cô ấy ở trạm xe buýt cạnh trường."

"Vâng, thiếu gia!"

"CÀNG SỚM CÀNG TỐT"

Tiểu Vương cúp điện thoại, Tần Niên còn gửi cho hắn ảnh chụp Ôn Hạ Vi, để sau này không nhận nhầm người.

Khi Tiểu Vương nhìn thấy bức ảnh, anh lập tức minh bạch.

Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, khó trách thiếu gia đối xử tốt với cô.

Có lẽ sau này cô gái này sẽ là thiếu phu nhân, anh nhất định phải thể hiện thật tốt.

Tuy nhiên, bây giờ, nhìn chiếc Rolls Royce trước mặt có chút khó khăn.

Cải trang thành taxi? Cũng quá khó đi.

Tiểu Vương đau đầu, liếc nhìn xe một cách đầy thâm ý, hắn đột nhiên nhìn thấy gần đó có máy in trên quầy thanh toán của một siêu thị nhỏ.

Có một cách.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Vương đã đến gần trạm xe buýt.