Chương 1: Xuyên không

Hứa Hẹn đi theo bạn tốt bắt đầu du lịch mùa hè mỗi năm một lần.

Sao bạn bè của cậu không mang theo cậu đi KTV, đi tiệm net, đi khu trò chơi, những nơi màu sắc rực rỡ đều không đi, lại chỉ dẫn cậu đi leo núi. Chỉ cần theo bọn họ đi ra ngoài, liền nhất định là rèn luyện sức khoẻ, thấy ánh mặt trời, là sinh hoạt rất tốt của thanh niên.

Nhưng, cậu chỉ là không mong muốn trở thành một cuộc sống như như xác chết.

Hứa hẹn đầu tiên vẫn là một thanh niên nhiệt huyết, thứ hai là cơ bản cậu là một người đầy kinh nghiệm, năm nay vốn là không định đi, nhưng là Giang Hồng Tịch kiên nhẫn dụ dỗ, cậu vẫn là đi theo bọn họ ra ngoài.

Hứa Hẹn bò đến giữa sườn núi, mệt không chịu được đặt mông ngồi ở dưới gốc cây cối âm u, nuốt nước miếng, nói: “Lão tử đi không được nữa! Các người đi trước đi, tôi phải chậm rãi.”

“Dậy đi! Lại đến phía trước liền có cái sông nhỏ có thể dựng lều trại.” Người nào đó nói.

“Các người 30 phút trước cũng là nói như thế này!” Hứa Hẹn với ánh mắt hoài nghi.

Lần này thật sự không lừa cậu, đi thôi!”

“Ai, đi thôi đi thôi, lại tin tưởng các người một lần.” Hứa Hẹn vỗ vỗ đất trên mông, đi theo bọn họ bước chân đi về phía trước.

“Ở đâu đâu!!!” Lại một cái 30 phút trôi qua, Hứa Hẹn lấy bình nước từ chỗ Giang Hồng Tịch.

“Nhanh, đi thôi đi thôi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi chút lại đi.”

“Nhanh cái rắm! Lần này như thế nào xa như vậy! Cùng nói tốt không giống nhau!” Hứa Hẹn căm giận nói.

Bọn tôi đương nhiên muốn càng đi càng xa.” Giang Hồng Tịch nhìn Hứa Hẹn liếc mắt một cái.

“Di động không chơi được sao?! Điều hòa không thổi được sao?! Vì cái gì muốn đi xa như vậy!” Hứa hẹn phát ra chất vấn.

“Cậu quá hư đi, dọc theo đường đi liền thành người nói nhiều.” Người nào đó nói.

“Các người chưa có nói xa như vậy!!!” Hứa Hẹn quát.

“Bọn tôi muốn mang cậu rời xa kiểu sinh hoạt như cá mặn ấy, tiếp xúc nhiều với tự nhiên, cảm tạ bọn tôi đi!” Giang Hồng Tịch đem bao bánh quy đưa cho Hứa Hẹn.

“Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi muốn đi đâu……” Hứa Hẹn dựa vào Giang Hồng Tịch, vô thần nhìn đồng bọn người chụp ảnh, người ăn lương thực, hoặc nghỉ ngơi, phát ra ba vấn đề chung của nhân sinh.

“Cậu là kẻ ngốc.” Giang Hồng Tịch liếc mắt.

“Đúng vậy, tôi là kẻ ngốc mới có thể cùng các người ra tới đây.” Hứa Hẹn hung hăng cắn bánh quy cậu đưa cho

Trước khi trời tối cuối cùng cũng đến được bờ sông.

Tìm địa điểm thích hợp, ba người lưu lại dựng lều trại, Hứa Hẹn là một trong số đó. Giang Hồng Tịch cùng những người khác đi ra ngoài tìm chút củi đốt.

Trong lúc dựng lều trại, đồng xu hộ thân của Hứa Hẹn luôn mang bỗng dưng bị đứt, đồng tiền theo dốc lăn càng lúc càng xa. Hứa Hẹn chạy nhanh đuổi theo, chạy vội chạy vội, giống như nghe thấy Giang Hồng Tịch kêu cậu, nhưng là cậu lại như không thể nào quay đầu lại, hai chân không tự chủ được bước về phía trước, toàn thân đều giống như không chịu khống chế.

Một trận trời đất quay cuồng, Hứa Hẹn rốt cuộc mở mắt.

Trời đất, đây là bị đưa tới nơi nào.

Hứa Hẹn nỗ lực chớp mắt vài lần, nha, ai khẩu vị độc đáo như vậy, hiện tại còn dùng màn bố, Hứa Hẹn sờ sờ, nghĩ thầm, này thông khí như thế nào.

Nhìn lại cách bài trí trong phòng, chậc chậc chậc, này là ở đâu mà trang trí theo văn hoá cũ, đưa mắt nhìn lại, cổ kính, trên kệ sách tràn đầy đều là văn thư, còn có một ít trên ghế cũng tầng tầng đều là sách, còn đều là cái loại sách đóng chỉ.

Hứa Hẹn tò mò, đứng dậy đi xem kết quả tóc rũ xuống, chạm ở trên đùi.

Chạm ở trên đùi

Hứa Hẹn sửng sốt, bản thân tóc ngắn khi nào lại dài như vậy

Nhanh tay lôi kéo “Tóc giả”, nhưng da đầu truyền đến một trận cảm giác đau đớn.

Lại vừa thấy, này là một thân y phục trắng là như thế nào

Cẩn thận sờ soạng một trận, Hứa Hẹn gọi vào: “Này không phải Hán phục cổ trang sao ta lại……”

Này nhóm người làm chuyện xấu đâu, chẳng lẽ là trò đùa dai đi

Hứa Hẹn khắp nơi thăm dò, nghĩ tìm được một ít tin tức, chờ bọn họ xuất hiện phải phun lửa một phen.

Nhưng là phí công một phen tìm kiếm, gì đều không có, Hứa Hẹn ngồi xuống cầm lấy cái ly, đổ chén nước, uống xong còn không quên nhìn xem cái đế ly, kỳ vọng nhìn đến chữ “made in China”.

Nhưng mà cũng không có.

Hứa Hẹn nhìn đế ly, nhíu mày tự hỏi.

Không thể ngồi chờ chết, Hứa Hẹn đẩy cửa đi ra ngoài, gió mát lạnh, thổi cậu da gà đều nổi lên.

Ngoài cửa là một cái sân nhỏ, có một cái hàng rào, bên trong nuôi một đám gà. Ngoài hàng rào nghe được tiếng chó sủa, đang đứng lên, hướng về phía Hứa Hẹn vẫy đuôi.

Trong sân có một cây táo, lúc này đã mọc đầy quả xanh. Dưới cây táo là một cái bàn đá cùng hai ba chiếc ghế

Hứa Hẹn nhìn xem chung quanh, còn có hai gian phòng, lén lút đẩy cửa ra, kỳ vọng bên trong cất giấu các bạn.

Một gian là phòng bếp, bệ bếp củi sạch sẽ, chén đũa sắp xếp chỉnh tề.

Một gian phòng khác, có bàn ghế gỗ, phía trước đặt một cái bàn thật dài. Như là phòng học.

Ngoài sân có một tảng đá nhỏ lộ ra.

Cửa gỗ trước sân ám vàng ánh đèn l*иg, đường sỏi đá bên ngoài u tối, rừng cây yên tĩnh.

Dạo qua một vòng, Hứa Hẹn nghĩ thầm, đây rốt cuộc là chốn đào nguyên ở nơi nào

Hứa Hẹn ngồi ở trước cửa ôm con chó lớn, tự hỏi cả đêm.

Đến lúc mặt trời mọc rốt cuộc nghĩ tới, chính mình, đại khái, là…… Xuyên không rồi.