Chương 14: Đương nhiên mặc kệ

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một gã thanh niên mặc áo sơ mi trắng, cổ áo trắng bệch bước tới. Đây không phải Miêu Húc thì là ai?

- Miêu Húc, tại sao anh lại đến đây?

Khi nhìn thấy Miêu Húc, tâm trạng căng thẳng của Bạch Hiểu Thần đột nhiên thả lỏng. Nhưng vừa mới thả lỏng lại trở nên căng thẳng lần nữa. Tuy Miêu Húc là đàn ông, nhưng hắn chỉ có một mình, làm sao là đối thủ của đám người này. Hơn nữa trong tay chúng còn có dao găm.

Đương nhiên, nếu Lâm Hâm Tuyền đem chuyện Miêu Húc đánh đám người Lý Chính Đông nói cho Bạch Hiểu Thần biết, cô chắc chắn sẽ không lo lắng như vậy. Nhưng Lâm Hâm Tuyền còn chưa tưởng tượng ra được sự kiện kia. Đến bây giờ vẫn còn như lọt vào trong đám sương mù, chưa dám xác định có phải là thật hay không, như thế nào nói cho Bạch Hiểu Thần biết.

- Thân là giáo viên trường nữ sinh Hoa Đô, trách nhiệm của tôi chính là đảm bảo cho giáo viên và học sinh của học viện được khỏe mạnh. Khi mọi người gặp nguy hiểm, thân là một bác sĩ có y đức cao thượng, tất nhiên là phải xuất hiện rồi.

Miêu Húc nghiêm nghị nói, nhưng ánh mắt hắn đã sớm rơi xuống người Vương Nhiễm Quân đằng sau lưng Bạch Hiểu Thần.

Mỹ nữ, lại là mỹ nữ, hơn nữa còn là mỹ nữ bộ dạng mặc kệ người ta, không thua gì Bạch Hiểu Thần.

Mái tóc dài đen nhánh buộc đằng sau ót, lộ ra gương mặt hình trứng ngỗng, dáng người cao gầy, chỉ thấp hơn Bạch Hiểu Thần một chút. Nhưng cô nàng hoàn toàn khác với Bạch Hiểu Thần đang bối rối. Cô quá mức trấn định. Sự trấn định này cũng chẳng phải giả vờ, cũng không phải cố tình bày ra, mà thật sự rất trấn định. Ánh mắt cô nhìn đám lưu manh chung quanh cũng vô cùng lạnh lùng. Đó là một người hoàn toàn không để đám lưu manh vào mắt.

Miêu Húc có chút đau đầu. Dường như hắn không cần đến đây.

Nhưng đã đến rồi, tất không thể quay người rời đi.

Khi Miêu Húc đánh giá Vương Nhiễm Quân, Vương Nhiễm Quân cũng đánh giá Miêu Húc. Tuy nhiên, sau khi nhìn bộ dạng cù lần của anh chàng xong lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Chắc chẳng qua chỉ là một kẻ lãng tử theo đuổi Bạch lão sư mà thôi, cũng chẳng thèm quan tâm, khóe mắt khinh thường quét ngang một vòng.

Đàn ông người nào cũng như thế.

Cô thậm chí không nhớ được học viện từ lúc nào có thêm một vị bác sĩ.

Về phần Bạch Hiểu Thần, cô cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Chàng ta còn chưa phỏng vấn mà, tại sao lại trở thành bác sĩ của học viện chứ? Hơn nữa, chức trách của bác sĩ trường học là xem bệnh, không phải xử lý loại vấn đề này. Chẳng lẽ hắn lại đi khuyên nhủ đám lưu manh rời khỏi sao?

- Bác sĩ trường học? Haha, này anh bạn, đừng trêu chọc tôi, được chứ? Một bác sĩ trường học nho nhỏ mà cũng dám anh hùng cứu mỹ nhân. Mau thức thời thì cút nhanh lên. Nếu không đừng trách bố đây không khách khí.

Gã lưu manh thủ lĩnh nghe xong, liền cười đến rụng răng, giống như đang nghe một câu chuyện buồn cười nhất thế gian.

- Bác sĩ trường học thì làm sao? Bác sĩ không thể trở thành anh hùng sao?

Miêu Húc khinh thường nhếch miệng, cảm thấy khó chịu. Tên khốn kiếp nhà ngươi đang xem thường người khác phải không?

- Sao? Nói như vậy thì mày định quản việc này à?

Gã lưu manh thủ lĩnh tắt nụ cười, ánh mắt sâm lãnh nhìn Miêu Húc.

- Đương nhiên.

Miêu Húc gật đầu, bộ dạng vô cùng hiên ngang lẫm liệt.

- Muốn chết? Anh em, phế nó đi.

Gã lưu manh thủ lĩnh tức giận, ngón tay chỉ vào Miêu Húc, bá khí mười phần nói.

Ba gã lưu manh đứng gần nhất lập tức đánh tới Miêu Húc. Bọn chúng muốn sớm mang hai cô gái đi, cũng không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian ở đây.

Nhìn thấy ba gã lưu manh phóng tới Miêu Húc, Bạch Hiểu Thần lại càng hoảng sợ. Đây đều là đám côn đồ liều mạng ngoài đường. Miêu Húc chỉ là một tên gia hỏa gầy yếu, sao có thể là đối thủ của bọn chúng? Nhưng trước mặt cô còn bốn gã lưu manh, cô ngoại trừ giương mắt nhìn thì chẳng còn cách nào khác. Suy nghĩ duy nhất chính là mong Tiểu Vân có thể nhanh chóng gọi bảo an đến.

Về phần Vương Nhiễm Quân, cô nở nụ cười lạnh nhìn phía trước. Cô rất muốn biết cái tên gia hỏa thích thể hiện này sẽ bị kết cục như thế nào.

- Đợi một chút.

Trong lúc ba gã lưu manh vọt tới trước mặt Miêu Húc, Miêu Húc bỗng nhiên vươn tay phải ra, làm động tác chặn đường.

- Như thế nào? Bây giờ đã hối hận rồi.

Gã lưu manh xông lên trước nhất nhe răng cười. Nói thật, bọn chúng cũng không để Miêu Húc yếu đuối vào mắt.

Một bác sĩ, chữa bệnh có lẽ sẽ lợi hại. Nhưng nói đến đánh nhau, chắc chắn không phải đối thủ của bọn chúng.

- À, đúng là đang hối hận. Tôi hối hận vì chưa nói hết lời. Vừa rồi, ý của tôi là tôi đương nhiên sẽ không quản chuyện của mấy cô kia.

Miêu Húc gật đầu thật mạnh, bộ dạng rất sợ.

Nhìn thấy Miêu Húc không có khí chất như vậy, Bạch Hiểu Thần trợn trắng mắt. Mẹ nó, cho dù đánh không lại, cũng đừng mất chí khí như vậy chứ?

Nhìn hai đại mỹ nữ bị một đám lưu manh vây quanh, vậy mà có thể nói mặc kệ. Tên này nói chuyện không chịu suy nghĩ gì hết.

Về phần Vương Nhiễm Quân, vẻ trào phúng trong mắt lại càng đậm. Quả nhiên là một bao cỏ vô dụng.

- Haha, tiểu tử, coi như mày thức thời. Mau cút nhanh lên. Ở đây không có chuyện của mày nữa.

Nhìn thấy Miêu Húc bị người của mình uy hϊếp đến sắc mặt trắng bệch, gã lưu manh đầu lĩnh đắc ý cười nói.

- Tôi không thể đi.

Ai ngờ Miêu Húc lại lắc đầu.

- Như thế nào? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à?

Gã lưu manh cười lạnh, nói.

- Không, không. Anh hiểu lầm rồi. Tôi ở lại không phải là quản chuyện của mấy cô đó, mà là quản chuyện của các người. Các người đều bị bệnh nan y. Nếu không tiếp nhận trị liệu, tối đa không sống quá ba tháng.

Miêu Húc bày ra vẻ mặt thành thật, nói.

- Con rùa kia, mày muốn chết.

Vừa nghe Miêu Húc nguyền rủa đám người mình bị bệnh nan y, cả ba tên lưu manh đều tức giận, muốn động thủ đánh Miêu Húc một trận.

- Tôi nói sự thật mà. Chẳng lẽ các người không phát hiện sắc mặt của các người có chút biến thành màu đen sao?

Miêu Húc hoảng sợ lui về phía sau một bước, vẻ mặt khẩn trương nói.

Ba người sững sờ, liếc mắt nhìn nhau. Lúc này mới phát hiện sắc mặt của chúng thật sự có chút biến thành màu đen.

- Các người có phải cảm thấy lỗ tai của mình hơi ngứa?

Miêu Húc tiếp tục nói.

Ba người vừa rồi còn không biết, giờ nghe xong, lập tức cảm thấy lỗ tai của mình đúng là hơi ngứa, lại càng tin tưởng lời nói của Miêu Húc hơn phân nửa.

- Không chỉ lỗ tai ngứa, tròng mắt của các người cũng hiện lên màu đỏ. Không tin các người nhìn xem.

Miêu Húc tiếp tục chỉ vào ba người, nói.

Ba người nhìn nhau, thật sự nhìn thấy tròng mắt của nhau hiện lên màu đỏ, sắc mặt cả đám đều thay đổi.

- Các người đang mắc chứng bệnh hồi hộp tim. Nếu không điều trị thật tốt, tối đa ba tháng nữa sẽ chết.

Nhìn thấy sắc mặt ba người thay đổi kịch liệt, Miêu Húc biết rõ bọn chúng đã tin lời nói của hắn.

- Mày nói là thật?

Ba người hoàn toàn bị Miêu Húc lừa, ngừng động tác, hướng Miêu Húc hỏi.

Trong lúc tính mạng của mình bị nguy hiểm, làm gì còn tâm trí quản chuyện của người khác.

- Đương nhiên, tôi vừa mới nói tôi là một bác sĩ. Tôi không đánh lộn được, nhưng chẩn bệnh chính là sở trường của tôi. Nếu các người không tin, có thể cởi giày của mình ra, chân của các người khẳng định cũng xuất hiện màu đỏ. Đặc biệ là gan bàn chân, hoàn toàn đỏ.

Miêu Húc tự tin nói.