Chương 20: Hồng nhan họa thủy

Khi Miêu Húc một lần nữa khôi phục thị lực, ngay cửa phòng khám bệnh đã xuất hiện thêm hai cô gái xinh đẹp, Mạc Vũ Phỉ tóc ngắn và Lý Nhược Hi tóc dài.

Mạc Vũ Phỉ vẫn mặc chiếc áo sơ mi không tay màu vỏ quýt, cúc áo bên dưới cũng không cài, lộ ra bờ eo thon bé bỏng, ngay bụng có còn một hình xăm con bướm rất bắt mắt.

Cô đứng nơi đó, cả người phát ra một luồng lãnh khí, trên gương mặt tinh xảo hoàn toàn không có biểu lộ gì. Bên trong lãnh khí của cô mang theo một cổ dã tính, xứng với danh hoa hồng đen trong tứ đại hoa hậu giảng đường.

Kiều diễm nhưng lại đầy gai.

Tuy Lý Nhược Hi bên cạnh cũng rất xinh đẹp, nhưng không biết vì sao, khi đứng cạnh Mạc Vũ Phỉ lại hoàn toàn bị lép vế. Cũng không thể nói cô không quan trọng. Với tư cách là người thông minh nhất trong Vũ Thiên Hội, toàn bộ học viện nữ sinh Hoa Đô không người nào dám khinh thường cô.

Sở dĩ xuất hiện cảm giác như vậy là vì cô đã dung nhập rất tốt với nhân vật của mình. Ở Vũ Thiên Hội, cô là một quân sư. Nhưng khi có Mạc Vũ Phỉ, cô tuyệt đối sẽ không đoạt danh tiếng của Mạc Vũ Phỉ, cho dù là một chút.

Có thể đem chính mình hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh, năng lực như vậy cũng đủ để người khác coi trọng.

Đương nhiên, sở dĩ Miêu Húc chú ý đến cô, là vì trong tay cô đang cầm một cái camera. Ánh sáng lóe lên vừa nãy là do cô bấm nút máy ảnh.

Lúc này, Lâm Diễm đã kéo lại chiếc quần lụa mỏng của mình, từ trên giường bệnh nhảy xuống, sự ngượng ngùng trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất mà chuyển thành vẻ cười lạnh.

Tấm ảnh mà các cô muốn chụp đã có trong tay. Muốn đối phó với gã thanh niên nay còn không phải chuyện các cô sao?

Nghĩ đến việc cái tên chết tiệt này sờ soạng trên người mình, trong lòng Lâm Diễm bừng bừng lửa giận.

- Các người….các người làm gì vậy? Chẳng lẽ không biết tôi đang kiểm tra sức khỏe cho bạn học này sao?

Miêu Húc giả bộ bối rối, giống như bị người ta bắt gian.

Lại còn cố làm ra biểu hiện trấn định.

- Kiểm tra sức khỏe? Có kiểu kiểm tra sức khỏe bằng cách cởϊ qυầи áo sao?

Mạc Vũ Phỉ cười lạnh, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.

Một người ngu ngốc như vậy mà cũng phá hỏng được kế hoạch đối phó với Bạch Hiểu Thần và Vương Nhiễm Quân, vận khí của các cô có phải là quá tốt không? Hay kế hoạch của Lâm Diễm quá dở?

- Kiểm tra sức khỏe đương nhiên là phải cởϊ qυầи áo rồi. Mặc quần áo thì làm sao mà kiểm tra? Hơn nữa, chính miệng vị bạn học này yêu cầu mà.

Miêu Húc làm ra vẻ ủy khuất, còn muốn oan hơn Đậu Nga.

- Tôi không có nói, là anh muốn thừa dịp sàm sỡ tôi. Tôi không đồng ý, còn mạnh mẽ cởϊ qυầи áo của tôi.

Lâm Diễm nhảy dựng lên, nói có vẻ rất ủy khuất, nhưng trên gương mặt của cô lại chẳng có nửa điểm ủy khuất. Ngược lại còn rất đắc ý. Không thể không nói, hành động của cô kém hơn Miêu Húc rất nhiều.

Nhưng bây giờ đang có người của cô, cô cũng chẳng cần diễn kịch. Dù sao chứng cứ cũng đã có trong tay, sợ gì chứ?

- Cô…tại sao cô lại nói như vậy? Rõ ràng…

Miêu Húc một tay chỉ vào Lâm Diễm, một tay che miệng, vẻ mặt không thể tin, toàn thân không ngừng run rẩy, giống như đang phải chịu hàm oan thiên cổ.

- Nói ít thôi. Dù sao chúng tôi cũng đoán được anh có ý đồ lợi dụng công việc để sàm sỡ Lâm Diễm. Ở đây có bằng chứng. Nếu anh không muốn chuyện này bị đưa ra ánh sáng, tốt nhất là làm theo lời của chúng tôi.

Không đợi Miêu Húc nói xong, Mạc Vũ Phỉ đã hừ lạnh.

Đối với loại người háo sắc như Miêu Húc, cô một chút cảm tình cũng không có.

- Các người muốn làm gì?

Nghe Mạc Vũ Phỉ nói, Miêu Húc bị dọa lui về sau một bước, hai tay ôm ngực, giống như hắn là khuê nữ mười sáu tuổi, còn trước mặt là ba gã đàn ông mười năm chưa đυ.ng đàn bà, đang chuẩn bị cưỡиɠ ɧϊếp hắn.

Cho dù Mạc Vũ Phỉ muốn duy trì sự lạnh lùng của mình, cũng bị hành động của Miêu Húc làm cho dở khóc dở cười. Cô đã lớn như vậy, dạng đàn ông nào mà chưa từng thấy qua. Nhưng Miêu Húc rõ ràng háo sắc, lại còn làm ra vẻ thuần khiết. Thật sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

- Đừng bịp bợm nữa. Tôi hỏi anh, anh có quan hệ gì với Vương Nhiễm Quân?

Mạc Vũ Phỉ cố gắng dằn sự phẫn nộ, lạnh lùng nói.

- Vương Nhiễm Quân? Là ai?

Miêu Húc khó hiểu hỏi lại.

Kỳ thật khi Lâm Diễm đến, hắn đã đoán ra được một chút. Khi Mạc Vũ Phỉ và Lý Nhược Hi cùng lúc xuất hiện, hắn lại càng hiểu rõ các cô là muốn đến báo thù. Phải biết rằng, hắn đã hạ Thiên Lý Truyền Âm Cổ trên người Tiểu Vân lúc sáng. Nhờ vào nó, hắn có thể cảm nhận được phương hướng mà phát hiện ba người này.

Nhưng gương mặt của hắn lại thể hiện sự không biết.

- Chính là cô gái mà anh cứu khỏi đám lưu manh sáng nay.

Lâm Diễm lên tiếng. Cô vẫn chờ Mạc Vũ Phỉ nói xong, sẽ thu thập Miêu Húc ngay.

- À, là học sinh của Hiểu Thần. Tôi không biết cô ấy.

Miêu Húc như có điều suy nghĩ.

- Hiểu Thần? Quan hệ giữa anh và Bạch Hiểu Thần không tồi nhỉ.

Vừa nghe Miêu Húc gọi Bạch Hiểu Thần thân mật như vậy, Mạc Vũ Phỉ cảm thấy tò mò.

- Đương nhiên, cô ấy là bạn gái của tôi.

Nói đến đây, trên gương mặt Miêu Húc hiện lên sự kiêu ngạo.

- Bạn gái? Đừng có dát vàng lên mặt chứ. Loại người như anh, Bạch Hiểu Thần có thể vừa ý sao? Nhưng tôi có một cách khiến cô ta trở thành người đàn bà của anh.

Mạc Vũ Phỉ khinh thường nói.

Miêu Húc thẹn quá hóa giận, nhưng sau khi nghe được câu nói sau cùng, vẻ mặt lại biến thành hớn hở, càng không tự giác bước lại gần vài bước, nhỏ giọng hỏi thăm:

- Biện pháp gì?

- Anh đến đây.

Mạc Vũ Phỉ ngoắc tay gọi Miêu Húc. Miêu Húc lập tức bước đến trước mặt Mạc Vũ Phỉ, sau đó nghe Mạc Vũ Phỉ nói một kế hoạch điên cuồng cho hắn nghe.

- Cái này…không tốt lắm đâu.

Nghe xong kế hoạch của Mạc Vũ Phỉ, vẻ mặt Miêu Húc trở nên khó xử.

- Đúng là không tốt, nhưng nếu anh không làm theo lời tôi nói, những tấm ảnh chụp vừa nãy sẽ được đưa đến cảnh sát. Đến lúc đó anh bị quy kết sàm sỡ thiếu nữ hoặc cưỡиɠ ɠiαи gì đó, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn lắm đâu.

Mạc Vũ Phỉ cười lạnh.

- Cô không thể làm như vậy, tôi bị oan mà.

Miêu Húc ủy khuất nói.

- Anh đúng là oan uổng, nhưng ai mà tin anh? Anh cho rằng quan tòa sẽ tin anh hay là tin chúng tôi?

Mạc Vũ Phỉ cười lạnh. Đánh bại một tên cặn bã như Miêu Húc, cô thật sự không có nửa điểm thành tựu.

Miêu Húc im lặng, giống như chấp nhận sự thật này.

- Đừng bày ra vẻ mặt tang thương như vậy. Chỉ cần dựa theo lời nói của tôi mà làm, đối với anh mới có lợi. Với hiểu biết của tôi về Bạch Hiểu Thần, nếu anh muốn chiếm hữu cơ thể cô ấy, cô ấy sẽ không giận anh, ngược lại còn chấp nhận anh. Có lẽ ban đầu sẽ có sự kháng cự, nhưng đến lúc đó, anh chỉ cần nói vài lời tốt đẹp, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh.

Nhìn thấy thần sắc khó xử của Miêu Húc, Mạc Vũ Phỉ lần đầu tiên an ủi một câu.

- Thật sao?

- Đương nhiên.

- Vậy là được rồi. Tôi đồng ý với cô. Nhưng cô cũng phải đồng ý với tôi, sau khi chuyện này thành công, nhất định phải xóa ảnh chụp đi.

Miêu Húc bất đắc dĩ nói.

- Đó là đương nhiên. Tôi cũng không muốn bạn của tôi xấu mặt, đúng không nào?

Mạc Vũ Phỉ gật đầu thỏa mãn. Quả nhiên là không uổng phí chút sức lực.

- Cảm ơn đã thông cảm. À, nếu làm như vậy, tôi có một loại thuốc, không khác gì thuốc mê. Sau đó sẽ không ai điều tra ra được. Chi bằng dùng thuốc của tôi nhé?

Miêu Húc dường như nhớ đến điều gì, vội lên tiếng.

- Có loại thuốc thần kỳ như vậy sao?

Vẻ mặt Mạc Vũ Phỉ hiện lên sự hiếu kỳ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy trào phúng. Lúc nào cũng mang theo loại thuốc này bên mình, xem ra đúng là cặn bã.

- Để tôi cho cô xem.

Miêu Húc khẽ gật đầu, sau đó lấy ra một hộp sáp ở lưng quần.

- Chính là cái này.

- Cái này?

Không chỉ Mạc Vũ Phỉ mà ngay cả Lý Nhược Hi và Lâm Diễm cũng cảm thấy hiếu kỳ. Đây chỉ là một hộp sáp, tại sao lại là thuốc mê?

- Ừ.

Miêu Húc khẽ gật đầu. Nói xong, đã nhanh chóng bóp vỡ hộp sáp. Một bóng đen bắn vèo một cái, xông vào lỗ mũi Mạc Vũ Phỉ.

Sắc mặt đám người Mạc Vũ Phỉ liền thay đổi. Mạc Vũ Phỉ cả kinh lui về sau một bước, hoảng sợ nói:

- Đây là cái gì?