Chương 3: Chủ thuê nhà xinh đẹp

Hôm nay là thứ hai, thời tiết đẹp vô cùng, thế nhưng tâm tình Bạch Hiểu Thần lại không tốt đẹp như ánh mặt trời. Bởi vì hôm qua cô của cô đã trở về quê rồi. Khi nghĩ tới chuyện bà ở một mình ở quê, trong lòng cô cảm thấy áy náy vô cùng. Chính mình cần phải cố gắng thêm nữa, mau chóng mua nhà ở Hoa Đô, như vậy mới có thể đón cô lên.

Ngồi xe đạp điện màu hồng đi ra khỏi nhà trọ, nhìn mặt trời đang mọc, Bạch Hiểu Thần hít một hơi thật sâu, bộ ngực cao vυ"t phập phồng, sau đó lái xe đi về phía trường nữ sinh Hoa Đô.

Với tư cách là một giáo viên chính thức của học viện, cô tin chỉ cần mình chịu cố gắng thì nhất định sẽ có thể mua được một căn nhà ở thành phố này.

Đợi khi bóng dáng Bạch Hiểu Thần biến mất ở phía cuối đường, một người con trai lưng cõng bao lớn từ một hẻm nhỏ gần đó đi ra, không phải Miêu Húc thì là ai được chứ.

Hắn cũng không tiếp tục theo dõi Bạch Hiểu Thần. Dù sao thì cũng đã tìm được chỗ ở của cô, không phải lo lắng chuyện cô ấy sẽ biến mất.

Hắn khẳng định trong cơ thể Bạch Hiểu Thần đã bị người gieo cổ vào, tuy rằng vẫn không dám liệu có phải Thất Linh thánh cổ mà hắn cần hắn không nhưng có thể khiến Thất Thương Tuyệt Tình cổ phản ứng thì ắt hẳn phải là một loại cổ nào đó rất bất phàm.

Hôm nay cần phải xác định trước việc trong cơ thể Bạch Hiểu Thần có phải Thất Linh thánh cổ hay không. Nếu đúng vậy không có gì tốt hơn, nếu như không phải vậy có lẽ cũng có thể tìm được tung tích Thất Linh thánh cổ từ đó. Thế nhưng chuyện này cần thời gian, hơn nữa còn cần quan sát ở khoảng cách gần.

Biện pháp tốt nhất đương nhiên là ở chung một chỗ với Bạch Hiểu Thần. Chỉ là họ vừa mới gặp mặt một lần, cho dù Miêu Húc cảm thấy mình đẹp trai tới kinh thiên động địa cũng không cho rằng đối phương lại cho phép mình ở chung!

Chỉ có điều trời không tuyệt đường người, chỉ dùng thời gian một buổi tối, Miêu Húc đã tìm hiểu rõ tình hình của Bạch Hiểu Thần lúc này.

Cô thuê phòng trong một căn nhà ba phòng, một người khách trọ vừa mới chuyển đi, hôm nay chủ nhà đang đăng tin quảng cáo cho thuê, chuyện này đúng là trời đã giúp Miêu Húc mà. Chỉ có điều có một chuyện khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn phiền, chủ nhà yêu cầu khách thuê phải là giới nữ.

Đây chẳng phải là kỳ thị giới tính sao.

Nhìn bộ ngực phẳng của mình, lại nhìn khuôn mặt anh tuấn, hắn thực sự không đành lòng đi sang Thái Lan để giải phẫu, làm vậy sẽ khiến vô số cô gái phải thương tâm!

Được rồi, mặc kệ những chuyện này đã, trước tiên đi gặp chủ nhà. Yêu cầu là chết, người là sống, cuối cùng thì cũng sẽ có biện pháp.

Hắn phải tiến vào khu trọ này trước khi Bạch Hiểu Thần trở về, nếu không thì chẳng phải là quá lộ liễu sao.

Chỉnh trang lại quần áo, xác định mình đã đẹp trai không sợ ai, Miêu Húc cõng bao đi vào căn nhà trọ.

Phòng 7 tầng 7 nhà trọ Phấn Hồng, đây là phòng trọ hiện tại của Bạch Hiểu Thần. Chủ thuê nhà là một cô gái xinh đẹp, tên là Lâm Hâm Tuyền, vốn là thiên kim Lâm gia ở Hoa Đô. Thế nhưng từ sau khi Lâm lão gia tử qua đời hơn mười năm trước, sản nghiệp Lâm gia nhanh chóng tàn lụi. Đặc biệt sau này cha cô còn nghiện đánh bạc, gia sản trôi đi càng nhanh. Thời gian mười năm ngắn ngủi, Lâm gia khổng lồ đã biến mất khỏi Hoa Đô, mà căn phòng nhỏ này cũng do năm đó mẹ của Lâm Hâm Tuyền âm thầm mua cho cô.

Lúc này ở trong phòng khách, Lâm Hâm Tuyền mặc đồ công sở ngồi ở trên ghế salon, hai chân khép lại, không để cảnh xuân lộ ra, thế nhưng đôi tất chân màu đen, cộng thêm khuôn mặt xinh đpẹ, khí chất cao quý kia lại khiến cho bốn tên đàn ông trong phòng khách lưu luyến không thôi, ánh mắt không rời, hậm không thể tiến lên ăn vã. Đặc biệt là tên con trai coi như anh tuấn ngồi đối diện, y không hề che dấu sự tham lam trong mắt. Thế nhưng y cũng hiểu cô gái này không phải là hạng mà mình có thể tùy tiện đυ.ng tới, ít nhất là trước khi đại thiếu chơi đùa đủ, chính mình không thể đυ.ng vào.

- Lâm tiểu thư, hôm nay đã là kỳ hạn cuối cùng rồi. Cô thiếu nợ chúng tôi 1 triệu, có phải là cũng nên trả rồi không?

Người đàn ông tên là Lý Chính Đông thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói.

- Tôi cũng không vay các anh một đồng nào cả!

Đối với sự uy hϊếp của bốn người đàn ông, Lâm Hâm Tuyền thần sắc không đổi, lạnh lùng nói.

- Ha ha, cô không vay tiền của chúng tôi, thế nhưng cha cô khi trước đã mượn của đại thiếu 1 triệu. Hiện giờ đã mấy năm qua đi, đại thiếu không yêu cầu cô trả một đồng tiền lãi, chỉ cần trả tiền vốn, chẳng lẽ Lâm tiểu thư muốn làm khó chúng tôi sao?

Lý Chính Đông thản nhiên nói.

- Tôi nói rồi, tôi không vay các người một đồng nào. Ai vay thì các người đi tìm người đó!

Lâm Hâm Tuyền khẽ hừ một tiếng. Dù hiện giờ cô đã không phải đại tiểu thư của Lâm gia, thế nhưng khí chất cao quý trang nhã này vẫn không hề thay đổi.

Vừa nghĩ tới cha của mình, trong lòng cô liền cảm thấy tức giận. Nếu không phải ông ta ham mê cơ bạc, Lâm gia sao có thể suy tàn tới tình trạng này?!

Ông ta thì tốt rồi, đánh cược gia sản, còn vay nợ một khoản lớn, sau đó buông tay rời khỏi nhân gian, để mình và mẹ sống nương tựa vào nhau. Mẹ của cô bị những chủ nợ kia ép chết, hiện giờ đám người này còn dám tới đây, chuyện này khiến Lâm Hâm Tuyền vô cùng tức giận.

- Lâm tiểu thư, cha nợ con trả(phụ trái tử hoàn) là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cô chớ nên không biết xấu hổ như vậy!!!

Nghe thấy Lâm Hâm Tuyền bảo mình đi tìm một người chết, giọng Lý Chính Đông cũng lạnh lại.

- Tôi là một cô gái, không phải là con trai của ông ta, anh tìm con trai của ông ta mà đòi!

Lý Chính Đông thay đổi sắc mặt, nhưng giọng Lâm Hâm Tuyền vẫn bình tĩnh như trước.

- Cô...

Lý Chính Đông giận dữ vô cùng. Một con đàn bà mà cũng dám không cho y thể diện, cô ta còn tưởng mình vẫn là thiên kim của Lâm gia sao?

Chỉ có điều nghĩ tới lời đại thiếu dặn dò, Lý Chính Đông lại kìm nén cơn giận trong lòng, trên mặt hiện lên nụ cười.

- Lâm tiểu thư, kỳ thực tôi cũng biết hiện giờ cô rất khó khắn. Đại thiếu cũng rất rõ chuyện này, cho nên trước khi tôi tới thì đại thiếu đã căn dặn nhất định không được ép Lâm tiểu thư. Đại thiếu còn nói nếu Lâm tiểu thư đáp ứng làm bạn gái thì không chỉ miễn đi số nợ 1 triệu này, hơn nữa tất cả khoản nợ mà Lâm tiêu sinh thiếu khi trước đều do một mình đại thiếu gánh chịu! Sao hả?!

- Làm bạn gái của Mạc Vũ Thanh?

Khuôn mặt Lâm Hâm Tuyền thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía Lý Chính Đông.

- Đúng vậy, đại thiếu đã nói nếu cô đồng ý, lập tức kết hôn cũng được!

Thấy Lâm Hâm Tuyền biến sắc, Lý Chính Đông còn tưởng rằng cô đã động lòng, lập tức nói tiếp.

Nhưng trong lòng y lại cười lạnh từng hồi, đại thiếu muốn người đàn bà nào thì sao cô ta có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay, về phần kết hôn?! Đó là nằm mơ!

- Lập tức kết hôn?

Lâm Hâm Tuyền hỏi lại một câu!

- Đúng vậy, lập tức kết hôn cũng được. Nếu cô không tin thì tôi có thể gọi điện ngay cho thiếu gia!

Lý Chính Đông khẽ cười, chỉ cần y làm tốt được chuyện này, vậy sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt.

- Nói cho anh ta biết, chớ có si tâm vọng tưởng, cho dù chết tôi cũng không gả cho anh ta!

Giọng Lâm Hâm Tuyền mang vẻ lạnh lẽo.

Sắc mặt Lý Chính Đông lập tức thay đổi, muốn nổi giận thì cửa phòng khách đột nhiên bị người từ ngoài đẩy ra, sau đó có một cái đầu chui vào.

- Xin hỏi nơi này còn phòng cho thuê đúng không?

Miêu Húc đẩy cửa ra, vẻ mặt thuần khiết, cẩn thận, nghiêm túc hỏi…