Chương 42: Chúc Long hội sở

Sau khi thương lượng với Tiêu Tĩnh Thần chuyện sẽ làm vào buổi tối, Miêu Húc lại tiếp tục đi một vòng học viện nữ sinh Hoa Đô. Không thể không nói, học viện này rất lớn. Ngoại trừ một sân thể dục bình thường rộng bằng một thao trường bên ngoài, còn có bốn dãy lầu dành cho học tập. Mỗi một dãy đều cực kỳ khổng lồ, giống như bốn con cự thú phủ phục bốn phía học viện.

Bốn dãy dạy học chia làm bốn hướng, bên trong có phòng giáo vụ, phòng khám bệnh, căn tin, thư viện. Khu vực làm việc của Bạch Hiểu Thần ở dãy lầu phía đông.

Nhưng khi Miêu Húc sang đó, lại không gặp Bạch Hiểu Thần.

Lượn một vòng, cũng không có chuyện gì đặc biệt, càng không có mấy người đến xem bệnh. Rảnh quá, Miêu Húc đành nghỉ lại phòng khám bệnh vào buổi trưa, sau khi tan giờ làm thì nói vài câu với Bạch Hiểu Thần, rồi dựa theo hướng dẫn của Tiêu Tĩnh Thần đến hội sở Chúc Long Ngữ.

Không phải nói hắn có hứng thú với mấy chuyện vật lộn này. Đối với Miêu Húc mà nói, cái mà hắn hứng thú nhất chính là giữ được tính mạng. Sau đó mới là mỹ nữ. Trên người Bạch Hiểu Thần có thất linh thánh cổ. Tuy nhiên lại chưa có biện pháp dẫn xuất khiến thất thương tuyệt tình cổ của hắn khó có thể giải quyết. Trong lúc tính mạng của mình còn chưa có cách chữa trị, hưởng thụ cuộc sống mới là chuyện quan trọng nhất. Tiếp xúc với mỹ nữ nhiều một chút, gặp mỹ nữ nhiều một chút là sự kiện cảnh đẹp ý vui đối với hắn.

Hơn nữa, Miêu Húc cũng không phải thực sự từ bỏ. Thời gian qua, hắn vẫn sinh hoạt như người bình thường. Bán thuốc giả, đến học viện làm việc, người tiếp xúc cũng quá nhiều. Nhưng ngoại trừ Bạch Hiểu Thần, trong cơ thể những người khác không có thất linh thánh cổ. Đã như vậy, đổi một hoàn cảnh khác, biết đâu lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Thất linh thánh cổ chính là một loại cổ thần kỳ nhất thế gian, có thể bồi dưỡng, cũng có thể bẩm sinh đã có trong cơ thể con người. Nhưng nếu như muốn bồi dưỡng, nhất định phải sử dụng một cơ thể phù hợp. Hắn có thể tìm một người khác mang thất linh thánh cổ trong người, mà người này không nhất định phải giống Bạch Hiểu Thần.

Hội sở Chúc Long Ngữ tọa lạc tại ngoại ô phía nam Hoa Đô, trên núi Long Ngữ, là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất Hoa Đô. Người đến nơi này đều là thiên kim tiểu thư, công tử ca có địa vị và thân phận. Bọn họ đều có xe xịn của riêng mình. Cho nên, khi Miêu Húc ngồi taxi đến trước cửa hội sở, hai gã nhân viên canh cửa và tám cô gái phụ trách đón khách bên trong đều mở to mắt nhìn.

- Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy trai đẹp sao?

Vừa xuống xe đã bị hai gã thanh niên và tám cô gái nhìn chằm chằm, Miêu Húc có chút không thoải mái.

Nếu có mỹ nữ không thì không sao, lại xen lẫn vào hai thằng đàn ông làm gì?

- Xin lỗi, đây là câu lạc bộ tư nhân, không kinh doanh cho người ngoài.

Nhìn thấy bộ đồ đang mặc trên người của Miêu Húc chẳng phải đồ hiệu, hai gã thanh niên canh cửa biết rõ Miêu Húc là một tên gia hỏa không có tiền, lại cực kỳ tự kỷ.

Nhưng xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, bọn họ vẫn lịch sự nhắc nhở Miêu Húc.

- Tôi biết, nhưng tôi có cái này.

Miêu Húc gật đầu, biểu hiện mình chẳng phải đồ nhà quê, tiện tay móc ra tấm thẻ màu vàng.

Đây chính là thẻ hội viên Tiêu Tĩnh Thần cho hắn.

Nhìn thấy tấm thẻ, nụ cười trên mặt hai gã canh cửa vốn chỉ là lịch sự, nay lại càng thêm sáng lạn.

- Tiên sinh, xin mời.

Tuy trong lòng vẫn không tin Miêu Húc là hội viên, thậm chí còn nghi ngờ hắn nhặt được tấm thẻ từ đâu đó, nhưng dựa theo quy củ hội sở, chỉ cần đưa ra thẻ hội viên, nhất định phải tiếp đãi theo thân phận khách quý, dù là thẻ hội viên bình thường nhất.

Miêu Húc tiện tay nhét thẻ hội viên vào trong ngực, sau đó cứ như vậy mà hiên ngang bước vào, ánh mắt liếc vào tám mỹ nữ bên trong.

Mỗi một cô đều là mỹ nhân trăm người lựa một. Không chỉ dáng người xinh đẹp mà ngay cả khí chất cũng phải trải qua một đợt huấn luyện đặc biệt, khiến ai nấy cũng phải khϊếp đảm tâm hồn.

Đặc biệt là các cô đều mặc sườn xám, tà xẻ rất cao, lộ ra cặp đùi trắng noãn. Bộ ngực cao ngất không ngừng kích khích ánh mắt Miêu Húc, khiến hắn hận không thể hung hăng lao đến nhào nặn một phen.

- Tiên sinh, bên này…

Một cô gái chủ động tiến lên chào đón, rất tự nhiên khoác tay Miêu Húc, đem cánh tay của hắn chạm vào trước ngực mình, không ngừng vuốt ve.

Cho dù toàn bộ những thứ trên người Miêu Húc cộng lại không quá một trăm đồng, nhưng gương mặt của cô vẫn không hiện lên chút xem thường nào, nụ cười vẫn rất sáng lạn, giống như Miêu Húc chính là một ông chủ bự.

Lòng hư vinh của Miêu Húc cảm nhận được một sự thỏa mãn sâu sắc, trong lòng nghĩ lát nữa có nên cho cô chút tiền boa hay không.

- Tôi đến xem trận đấu, dẫn tôi đến đó đi.

Miêu Húc hắng giọng một cái, làm ra bộ cao nhân.

- Vâng ạ!

Cô gái kia nhẹ nhàng trả lời, sau đó nắm tay Miêu Húc đi về phía bên trái.

Dưới sự hướng dẫn của cô gái, Miêu Húc bước đến trước một cánh cổng cực kỳ xa hoa. Nhìn cánh cổng màu vàng lóng lánh, Miêu Húc hỏi một câu rất “thần kỳ”.

- Tiểu thư, cánh cửa này làm bằng vàng sao?

Nói xong còn dùng tay cào cào cánh cửa.

Trong nội tâm cô gái đã có một loại cảm xúc muốn gϊếŧ chết hắn, nhưng gương mặt vẫn mỉm cười:

- Thật xin lỗi, tiên sinh, em đến đây làm việc sau khi hội sở đã được thành lập. Cho nên không rõ lắm chất liệu của cánh cửa này.

Cho dù nơi này là câu lạc bộ sang trọng nhất Hoa Đô thì không phải cánh cửa có thể làm hoàn toàn bằng vàng được. Nếu tất cả đều làm bằng vàng, vàng ở đâu cho đủ chứ? Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng hỏi.

- Được rồi, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?

- Đến rồi. Tiên sinh, em chỉ có thể đưa ngài đến đây. Bên trong sẽ có người tiếp đãi ngài.

Cô gái mỉm cười, làm động tác mời Miêu Húc.

Lúc này, cánh cửa màu vàng cũng chậm rãi mở ra, dường như có tiếng bước chân đang đến gần.

Miêu Húc cảm thấy không khí thật thần bí, sau đó rút từ trong túi ra mấy tờ tiền lẻ nhăn nheo, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô tiếp viên, tiện tay nhét vào cổ áo của cô.

- Làm phiền rồi.

Hắn thuận tay vỗ nhẹ vào bộ ngực mềm mại của cô gái, lễ phép nói.

Ánh mắt của cô tiếp viên mở to hết cỡ, tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Hắn xem cô là gì? Là tiếp viên quán bar sao?

Được rồi, cho dù cô là tiếp viên của hội sở Chúc Long Ngữ, nếu hội viên có yêu cầu gì đặc biệt, cô sẽ dốc hết sức thỏa mãn, thậm chí có thể nói là toàn lực thỏa mãn, tuy nhiên hoàn toàn không cần chút tiền boa này.

Đây chính là “tiểu” phí.

Người có thể đến nơi này, người nào mà không có gia sản đến mấy ngàn vạn, thậm chí còn hơn một tỷ. Bọn họ vung tay một lần không phải là mấy vạn, thậm chí còn là bảo thạch, ngọc quý, ở đâu có loại người nhét cho cô hơn mười đồng tiền lẻ như Miêu Húc? Hơn nữa nhìn đồng tiền nhăn nheo như vậy, giống như đã từng được đám người buôn bán thịt heo ngoài chợ cầm qua, đầy dầu mỡ, thật sự buồn nôn nói không nên lời.

Cho dù phải duy trì đạo đức nghề nghiệp, trong lòng cũng có chút tức giận, nhưng cô gái vẫn cố gắng nhịn xuống, khóe miệng giương lên, mỉm cười nói:

- Cảm ơn tiên sinh.

Sau đó xoay người vội rời đi. Cô sợ nếu cứ đứng đây, cô sẽ bị Miêu Húc làm cho điên mất.

Đúng lúc này, cánh cửa vừa vặn mở ra. Một cô gái ăn mặc hơi hở hang xuất hiện ngay cửa ra vào, sau khi nhìn thấy người xa lạ như Miêu Húc, ánh mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc.

- Xin hỏi tiên sinh đi một mình sao?

Nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô gái vẫn hỏi Miêu Húc một tiếng.

Ánh mắt Miêu Húc rơi xuống người cô gái, mái tóc dài hơi uốn cong, khuôn mặt tinh xảo, đồ trang sức thanh nhã, ánh mắt vũ mị, chiếc quần lụa trên người mỏng cực kỳ, lộ ra nội y viền ren bên trong, bao trọn bộ ngực căng tròn.

Vòng eo vô cùng nhỏ, giống như một tay cũng có thể ôm hết. Bên dưới quần của cô ẩn hiện chút màu đen giữa hai chân, khiến trong lòng Miêu Húc dâng lên một luồng tà hỏa.

Trong giọng nói của cô vừa mang theo chút mê hoặc lẫn nhu hòa, vô cùng động lòng người.

- Không phải, còn có một người bạn, có lẽ còn chưa đến.

Miêu Húc theo bản năng liền gật đầu, dời ánh mắt khỏi người cô gái một cách khó khăn, lúc này mới phát hiện bố cục bên trong so với quán bar bình thường không khác biệt lắm, chỉ là sang trọng hơn rất nhiều mà thôi.

Chính giữa là một sân khấu cực lớn, phía trên hẳn là lôi đài, chung quanh đều là bàn tròn và ghế sofa, ánh đèn không được xem là sáng lắm, hơi lờ mờ. Nếu không nhìn kỹ sẽ không biết ai ngồi chỗ nào. Ngẫu nhiên nghe được tiếng nam nữ xì xào bàn tán, mơ hồ còn có tiếng phụ nữ thở dốc, có lẽ đang bắt đầu tiến hành hoạt động thần thánh nào đó.

Quả nhiên là một nơi trụy lạc mục nát.

Nhưng lại là nơi mà Miêu Húc ưa thích.

- Tiên sinh, xin mời bên này.

Cho dù ánh mắt Miêu Húc rất hèn mọn, bỉ ổi, khiến người ta cảm thấy chán ghét, nhưng cô gái xinh đẹp vẫn duy trì nụ cười tươi tắn, mời Miêu Húc bước vào một khu vực hơi vắng.

Miêu Húc đi theo đằng sau, nhờ ánh đèn mờ chiếu rọi, có thể nhìn thấy tấm lưng bóng loáng của cô. Tuy vẫn cách một lớp quần áo, nhưng cảm giác ẩn hiện vẫn rất mê người. Nhìn xuống chút nữa là cặp mông đầy đặn cùng chiếc qυầи ɭóŧ chữ T, không khỏi khiến hai mắt Miêu Húc tỏa sáng.

Mông của mấy cô gái ở đây thật lớn, cũng không biết các cô có thể hào phóng cho hắn sờ một cái hay không?

Dưới sự hướng dẫn của cô, Miêu Húc bước đến một nơi hơi vắng ở phía tây đại sảnh, còn chưa ngồi xuống đã nhìn thấy ba cô gái ngồi trên ghế salon bên cạnh, hai cô gái trong đó ngồi quay lưng về phía hắn, chỉ một cô duy nhất là đối diện với hắn, lúc này đang ngẩng đầu lên.

Hai người vừa lúc nhìn nhau. Khi nhìn thấy Miêu Húc, gương mặt cô gái tràn đầy sự kinh ngạc. Còn Miêu Húc cũng không khác gì.

- Cô đến nơi này làm gì?

Một tiếng thét kinh hãi truyền ra từ miệng Miêu Húc.