Chương 47: Bắc Hoang Toái Thiên

Không ai biết cô ta đến từ đâu, cũng không ai biết sư phụ cô thuộc môn phái nào, chỉ biết ngày đầu tiên cô xuất hiện ở Hoa Đô chính là trong hội sở Chúc Long Ngữ này, và trên lôi đài đấu vật này.

Dưới lôi đài chẳng qua cũng chỉ là những kẻ có tiền ở Hoa Đô vì muốn thỏa mãn nội tâm điên cuồng của mình, tiến hành những cuộc đấu vật bất chấp sinh tử. Nói trắng ra là có quyền quyết định thi đấu. Ngoại trừ súng ống ám khí, người thi đấu có thể sử dụng bất luận vũ khí gì.

Hơn nữa, một khi lên lôi đài, sống chết không còn quan trọng.

Lần đầu tiên Âu Dương Tuyết lên lôi đài, rất nhiều người đều trào phúng, cho rằng chuyện vật lộn là chuyện của đàn ông, phụ nữ đứng xem là được rồi. Ai biết được trận đấu đầu tiên của cô đã trực tiếp đánh chết đối thủ ngay từ phát đầu tiên, từ đó về sau thành danh nhất chiến.

Trong vòng mấy tháng, cô tham gia ít nhất hai mươi trận đấu, mỗi một trận đều là toàn thắng, khiến đám thế giới ngầm của Hoa Đô phải lác mắt.

Nhưng ngoại trừ tham gia đấu vật, thắng được tiền thưởng, cô không tiếp nhận bất cứ một cành cây duỗi ra của thế lực nào. Mà tiền thưởng cô dùng để làm gì cũng không ai biết.

Từng có người có ý đồ theo dõi cô, nhưng sau khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, tất cả đều phát hiện mình bị ném vào khe cống ngầm. Về phần những người thật sự có năng lực có thể theo dõi cô, tất nhiên cũng chẳng hứng thú vì một cái sừng sắc mà tự mình động thủ.

Tóm lại, Âu Dương Tuyết xuất hiện, cơ hồ phá vỡ giới đấu vật ngầm, đồng thời hấp dẫn những cô gái có nhiệt huyết.

Mạc Vũ Phỉ chính là một trong số đó, nhưng cô am hiểm nhất là đao pháp. Hơn nữa, thân là con gái của Mạc Vân Bá, trên danh nghĩa đại diện cho Thanh Nguyệt Hội, cô không thể lên lôi đài luận bàn với Âu Dương Tuyết.

Tuy Mạc Vũ Phỉ đã từng hỏi qua cha của mình, xem cô có phải là đối thủ của Âu Dương Tuyết hay không, cha của cô cũng đã đưa ra đánh giá. Nếu đao pháp liên nguyệt của cô đại thành, có lẽ sẽ có được một trận chiến thực lực. Nhưng bây giờ chiến đấu với Âu Dương Tuyết, tất sẽ bị bại.

Cũng từ lúc đó, Mạc Vũ Phỉ đã xem Âu Dương Tuyết là đối thủ thứ nhất của mình, một đối thủ siêu việt. Lần nào có trận đấu của Âu Dương Tuyết, cô đều đi xem.

Khi Âu Dương Tuyết xuất hiện, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Nhưng Âu Dương Tuyết giống như không quan tâm, chỉ cúi đầu, từng bước một hướng về phía lôi đài, dường như những tiếng vỗ tay hoan nghênh xung quanh chẳng có quan hệ gì với cô.

Hôm nay, cô với tư cách lôi chủ, chờ người đến khiêu chiến.

Chỉ cần cô có thể kiên trì được ba trận đấu ngày hôm nay, như vậy cô sẽ có được một trăm vạn tiền thưởng. Khoản tiền này có thể giúp sư huynh chống chọi thêm một tháng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Âu Dương Tuyết lộ ra thần sắc quyết liệt. Hôm nay, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản cô giành được thắng lợi.

Khi Âu Dương Tuyết bước lên lôi đài, một ngọn đèn chiếu lên người cô, bạo lộ tư thái hoàn mỹ nóng bỏng của cô trong tầm mắt mọi người. Thế nhưng cô chỉ cúi đầu nhìn mũi chân của mình, giống như có hai con kiến đang đánh nhau ở đó. Trong mắt của cô, trong tai của cô không còn những vật khác, chỉ im lặng chờ đợi đối thủ của mình.

Ầm ầm. Một tiếng vang thật lớn xuất hiện tại chỗ của cô vừa nãy. Sau đó mọi người nhìn thấy một bóng người thật lớn xuất hiện.

Theo bóng người kia bước đến, mặt đất truyền đến những trận rung nhỏ, chẳng khác nào có kẻ khổng lồ đang di chuyển. Tim của mọi người đều dâng lên cuống họng.

Rất nhiều người biết rằng hôm nay Âu Dương Tuyết chính là lôi chủ. Theo quy củ của giới đấu vật ngầm, cô có thể tiếp nhận bất luận kẻ nào khiêu chiến. Đây cũng là tư cách mà cô phải trải qua hơn hai mươi lần thắng cuộc mới có thể đạt được.

Khi đạt được tư cách lôi chủ, trong lần khiêu chiến đầu tiên, nhất định phải thắng liên tục ba trận thì mới có tư cách tiếp tục đảm nhiệm lôi chủ, đồng thời nhận được số tiền thưởng một trăm vạn.

Phải biết, bình thường mọi người thi đấu, số tiền thưởng cũng chỉ được mấy vạn.

Nhưng khi trở thành lôi chủ, trong lần khảo nghiệm đầu tiên, nơi tổ chức sẽ an bài những đối thủ mạnh. Có rất ít lôi chủ đủ khả năng tiếp tục ở lại lôi đài.

Lôi chủ lần trước, trong trận thứ ba gặp Âu Dương Tuyết, lúc đó đã bị trọng thương, trực tiếp bị Âu Dương Tuyết đánh cho một phát chết tươi.

Đây cũng là điểm tàn khốc nhất trong giới vật lộn ngầm.

Đương nhiên, nếu anh không muốn tiếp nhận sự khiêu chiến của ba người, chỉ cần anh không tiếp nhận tư cách lôi chủ là được. Nhưng rất nhiều người muốn trở thành lôi chủ, đơn giản là, một khi trở thành lôi chủ, ngoại trừ một trăm vạn tiền thưởng, mỗi một tuần, bất kể có dự thi hay không cũng đều có một vạn tiền thưởng. Mà một khi dự thi, tiền thưởng đạt được cũng gấp ba lần trước.

Đây là một con đường dùng để phát tài rất nhanh, nhưng đồng thời cũng là một con đường tràn đầy máu tươi.

Mọi người biết nơi tổ chức nhất định sẽ tìm một đối thủ mạnh cho Âu Dương Tuyết. Nhưng khi đối thủ chính thức xuất hiện, rất nhiều người đều cảm thấy kinh hãi.

Đây bất quá chỉ là tuyển thủ đầu tiên lên sàn đấu mà thôi. Dĩ nhiên, người đầu tiên đã có thực lực mạnh như vậy, hai người kế tiếp sẽ còn mạnh bao nhiêu nữa?

Âu Dương Tuyết được xưng là đệ nhất chiến thần Hoa Đô. Chiến lực của cô có thể nói là vô song. Nhưng nếu xa luân chiến với đối thủ bậc này, cô có thể kiên trì được bao lâu.

Hiện trường đã bắt đầu có rất nhiều cô gái đổ mồ hôi giùm Âu Dương Tuyết.

Nhưng Âu Dương Tuyết chỉ im lặng đứng trên lôi đài, thậm chí từ đầu đến cuối còn không ngẩng đầu nhìn đối thủ của mình.

Theo bóng người cực lớn kia đi tới, mọi người rốt cuộc mới nhờ ngọn đèn chiếu rõ khuôn mặt của y. Đây là một người thân cao hơn hai mét, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, chẳng khác nào khối sắt, mặt mũi của y cũng vô cùng dữ tợn, đặc biệt là hai bên khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh, cộng thêm một ít lông mọc hơn người bình thường trên cơ thể, quả thật giống như thú nhân trong truyền thuyết.

Nhìn thấy cự nhân, hiện trường vang lên nhiều tiếng kinh hô. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Nơi tổ chức tìm được tên khủng bố này ở chỗ hang cùng ngõ tận nào vậy?

Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, cự nhân bước lên lôi đài. Khi nhìn thấy đối thủ của mình là một cô gái có thân hình nóng bỏng, khóe miệng cự nhân hiện lên nụ cười dữ tợn.

- Cô em, cô không phải là đối thủ của tôi. Trở thành người đàn bà của tôi đi, tôi không gϊếŧ cô đâu.

Giọng nói của y tràn đầy sự tự tin đến cực điểm.

- Đúng là ngu vãi lờ.

Dưới khán đài, cách lôi đài chưa đến 30m, Miêu Húc hừ lạnh một tiếng.

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào tai của cự nhân. Y tức giận quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, khi thấy người chửi mình là một tên thanh niên dáng người nhỏ gầy, ánh mắt liền hiện lên hung quang.

Nhưng y còn chưa kịp phát ra lửa giận, Âu Dương Tuyết đã động.

Theo quy củ của giới đấu vật ngầm, chỉ cần hai người tham dự bước lên lôi đài, trận đấu xem như bắt đầu. Thân là cao thủ thực chiến, Âu Dương Tuyết nào bỏ qua cơ hội như vậy. Đặc biệt là đối phó với một loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển như gã trước mặt, thật sự không cần quá nhiều thời gian.

Bước chân khẽ động, liền đến trước mặt cự nhân, sau đó còn chưa đợi cự nhân có phản ứng, đã một cước đạp đầu gối y, cơ thể lao về phía trước, sau đó chân còn lại lăng không đá ra, nhanh như tia chớp trúng vào cằm cự nhân.

Một cổ sức mạnh như dời núi lấp biển bộc phát. Mọi người ngầm nghe thanh âm răng rắc vang lên, sau đó đầu của cự nhân hướng thẳng lên trên, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cơ thể cực lớn lại không chút sứt mẻ.

Âu Dương Tuyết hoàn thành một cú lộn mèo hoàn mỹ trên không, vững vàng rơi xuống mặt đất, không có ý định tiếp tục ra tay.

Cô chỉ khẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua chỗ phát ra thanh âm vừa rồi, nhìn thấy Miêu Húc tay cầm chai bia, cũng không nhìn bên này, chỉ hướng sang Tiêu Tĩnh Thần bên cạnh, thì thào:

- Một tên gia hỏa chỉ biết cậy khỏe đối đầu với võ giả đã chạm đến cảnh cửa đỉnh phong, không nói ngu vãi lờ thì là gì?

Vụиɠ ŧяộʍ nghe được lời nói như vậy, thân hình Âu Dương Tuyết khẽ run lên. Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra thực lực của cô?

- Có lý.

Ngồi đối diện Miêu Húc, Tiêu Tĩnh Thần liên tục gật đầu, nhưng trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Y tất nhiên hiểu được cánh cửa kia đại diện cho cái gì.

Miêu Húc đã bước qua cánh cửa đó, y một chút cũng không ngoài ý muốn. Cái ngoài ý muốn chính là tùy tiện một cô gái tham gia đấu vật cũng có thể chạm đến cánh cửa này. Con mẹ nó, Hoa Đô thật đúng là ngọa hổ tàng long.

Khi hai người đang nói chuyện phiếm, hai đầu gối của gã cự hán trên lôi đài bỗng nhiên mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, sau đó thân hình nhoáng một cái ngã xuống lôi đài, đầu nghẻo sang một bên, rất nhiều máu chảy từ trong miệng ra, cơ thể run lên vài cái rồi không một tiếng động.

Toàn trường yên tĩnh hoàn toàn, thậm chí còn yên tĩnh một cách đáng sợ, ngay cả một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe được. Trận đấu xong rồi sao? Cứ như vậy mà xong sao? Gã đại hán thân hình cao lớn cứ như vậy mà thất bại? Hơn nữa còn giống như đã chết. Đám người mua gã cự hán thắng lại càng trợn mắt há mồm. Thua rồi.

Mọi người vẫn còn bị ảnh hưởng cái dư vị cú đá tuyệt mỹ đến cực điểm của Âu Dương Tuyết vừa rồi. Tuy bọn họ cảm thấy một cước kia rất đẹp, rất bá khí, thậm chí còn rất mạnh, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến một cước này lại đánh chết gã cự hán.

Nhìn hình thể của gã, trông như thế nào cũng không giống một tên gia hỏa bề ngoài thì ngon mà trong không dùng được.

Làm sao lại chết như vậy?

Với khí lực của gã, bị một cước như thế, tối đa cũng chỉ bị thương mà thôi, tại sao lại chết?

Chỉ có một số ít người như Miêu Húc mới hiểu được, một cước kia đã làm vỡ hoàn toàn xương cằm của gã cự hán. Thậm chí ngay cả cổ của gã cũng bị đánh gãy, mất đi sự sống.

- Bắc Hoang Toái Thiên Cước. Tiểu Bồi, cô nàng này làm bảo tiêu cho anh được không?

Ở một góc hẻo lánh truyền đến tiếng phụ nữ cười khẽ.