Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giáo Y Ngây Thơ

Chương 6: Mặt dày

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một dao này của Miêu Húc cũng không đâm vào bụng mình, chỉ lướt qua bề mặt bên ngoài mà thôi. Dù là nhưu vậy thì cũng chém ra một vết máu, chỉ là vết thương cũng không quá nặng, chỉ có điều như vậy cũng coi hi sinh thân mình cho sự nghiệp diễn xuất rồi. Đặc biệt lại thêm Lâm Hâm Tuyền làm chứng, mấy người Lý Chính Đông sẽ bị tội đột nhập vào nhà và hành hung người khác. Đương nhiên với vết thương của y thì ít nhất cũng cần ở trong bệnh viện một thời gian!

Miêu Húc và Lâm Hâm Tuyền sau khi khai xong. Từ trong cục cảnh sát đi ra, đi tới nhà của Lâm Hâm Tuyền.

Không để Lâm Hâm Tuyền mở miệng, Miêu Húc đã đặt mông trên ghế salon, động tác tùy ý, coi như đây là nhà của mình vậy.

Lâm Hâm Tuyền tức giận vô cùng, đây là nhà của cô mà!

- Chị Tuyền, vừa rồi phải cảm ơn chị. Nếu không phải chị chính trực thiện lượng, dũng cảm bảo vệ chính nghĩa, lên án mấy tên khốn kia, e là tôi đã bị vu oan rồi!

Miêu Húc cầm một trái quýt trên bàn, bóc vỏ sau đó ăn rất tùy tiện.

Lâm Hâm Tuyền dở khóc dở cười, cái gì mà dũng cảm bảo vệ chính nghĩa chứ? Còn cả bị người vu oan nữa? Rõ ràng là hắn đánh đối phương vô cùng thê thảm mà!

Chỉ có điều nghĩ tới chuyện dù sao hôm nay đối phương cũng đã giải quyết phiền toái cho mình, chính mình cũng không thể nói quá độc miệng đúng không?

- Cậu khách khí rồi, kỳ thực người nói cảm ơn phải là tôi. Nếu như không có cậu thì e là tôi đã bị chúng dẫn đi!

Lâm Hâm Tuyền đương nhiên biết rõ đắc tội với đám người Lý Chính Đông sẽ có hậu quả gì. Thế nhưng cho dù chết cô cũng không cúi đầu với Mạc Vũ Thanh.

- Ha ha, mọi người ở chung một mái nhà thì chính là người một nhà, chị cần gì khách khí vậy?

Miêu Húc khoát tay áo, thuận tay lại cầm một quả táo nhét vào miệng, nói không rõ lời.

Lâm Hâm Tuyền lại cảm thấy đau đầu, từ lúc nào mà họ trở thành người một nhà rồi hả? Chính cô mới quen Miêu Húc hôm nay mà?

- Chuyện này… Miêu tiên sinh…

- Chị gọi Miêu Húc là được rồi, gọi tiên sinh thì khách khí quá...

Miêu Húc ăn tới không biết trời đất.

- Được rồi, Miêu Húc, bây giờ cậu có tính toán gì không? Chuẩn bị đi đâu?

Miêu Húc không muốn tiếp nhận chủ để của Miêu Húc, chỉ có thể mở miệng từ một phương diện khác.

- Đi đâu? Chỗ nào cũng không đi? Tôi định ở lại đây!

Miêu Húc vẻ mặt thành thật nói.

- Thế nhưng ở đây đều là con gái…

Lâm Hâm Tuyền có chút đau đầu, đúng là cô đang cho thuê phòng, nhưng tìm con gái. Cho dù Miêu Húc đã giúp cô một lần, nhưng không thể vì vậy mà để hắn ở nơi này nha? Không nói tới chuyện chính mình không hiểu gì về hắn, cho dù có hiểu biết thì một người con trai ở nơi này cũng rất bất tiện.

- Hả ? Đều là con gái ? Vậy mấy người có nhìn lén tôi hay không ? Nhưng không sao, nếu như chỉ là nhìn thì tôi cũng không ngại !

Miêu Húc cả kinh, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại !

...

Cậu không ngại, nhưng chúng tôi ngại!

Lâm Hâm Tuyền muốn quát ầm lên, tên này rốt cục là người như nào? Nhìn lén hắn? Cậu ta cho rằng mình là ai?

Chỉ có điều dù sao thì đối phương từng giúp cô, mấy câu mắng chửi này Lâm Hâm Tuyền cũng không tiện nói ra.

- Miêu Húc, là như thế này. Ở đây đúng thực là có một căn phòng trống, thế nhưng tôi và một khách thuê khác đều là con gái, nếu cậu ở nơi này đúng là có phần không tiện, cho nên hi vọng cậu có thể hiểu cho?

Lâm Hâm Tuyền biết rõ chính mình không thể nói tiếp cùng hắn, nếu không thì chính cô sẽ vì tức giận mà phát điên mất.

- Tôi hiểu, tôi hiểu, đương nhiên là tôi hiểu. Hai cô gái ở cùng một chỗ khẳng định là rất buồn chán, hiện giờ có thêm một người đẹp trai bất phảm như tôi, rất dễ dàng không kìm chế được mà làm chuyện gì đó. Kỳ thực tôi cũng lo lắng vấn đề này, thế nhưng vừa rồi trong cục thì cảnh sát đã nói rõ hiện giờ tôi phải ở đây, nếu như giờ tôi đi chẳng phải nghĩa là mình đã khai man sao? Nếu chuyện này làm to ra, tôi và chị rất có thể sẽ phải đi tù. Tôi cũng không muốn tới nơi đó, cho nên dù thực sự bị hai người “ấy ấy”, tôi cũng chỉ có thể cảm chịu. Chị Tuyền, hi vọng chị có thể kìm chế được!

Miêu Húc vẻ mặt ủy khuất, ánh mắt đáng thương, giống như chính mình đang chịu thiệt thòi lớn vậy.

Lâm Hâm Tuyền tức tới nổ phổi, hai cô gái ở với nhau khẳng định rất buồn chán là cái gì vậy? Không nhịn được mà làm chuyện gì đó với cậu ta?

Goắt dờ heo?!

Được rồi, cho dù bề ngoài cậu ta coi như cũng tạm ổn, thế nhưng cái khí chất hai lúa vẫn còn tỏa ra kia thì ai mà thèm thích chứ?

Hắn cũng quá coi trọng mình đi?!!

Thế nhưng ngẫm lại những điều Miêu Húc nói, Lâm Hâm Tuyền cũng không phản bác được. Nếu như đuổi hắn đi, vậy những lời khai kia đều bị coi là khai man, bất kể với hắn hay với mình mà nói thì đều không tốt.

Đến lúc bị phản cung, với thế lực của Lý Chính Đông, một khi đã tìm được cớ vậy đối phó với cô rất đơn giản.

- Vậy được rồi, chỉ có điều cậu chỉ được phép ở một tuần, một tuần sau cậu phải rời đi!

Lâm Hâm Tuyền cố nén cơn giận, nói với Miêu Húc xong đã lập tức đi về gian phòng của mình.

Ở một tuần cũng là ở, những lời khai của cô cũng coi là thật đi?!

Nhìn theo bóng lưng của Lâm Hâm Tuyền, Miêu Húc trợn tròn mắt, một tuần? Quá ngắn rồi!

- Đúng rồi, người hôm nay cậu đánh bị thương tên là Lý Chính Đông, là chiến tướng đắc lực của một tay anh chị phía tây Hoa Đô, cảnh sát e là cũng không giam giữ được gã mấy ngày đâu. Đề nghị của tôi là tốt nhất cậu nên nhanh chóng rời đi!

Trước khi vào cửa phòng, lâm Hâm Tuyền đột nhiên ngừng lại, quay đầu nói với Miêu Húc một câu, sau đó đi vào phòng, đóng cửa rầm một cái, khiến Miêu Húc không khỏi trợn mắt há mồm.

Đây xem như là quan tâm mình sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »