Chương 7: Niềm vui bất ngờ

Đây là một căn nhà có ba phòng ở, Lâm Hâm Tuyền là chủ nhà đương nhiên chiếm lấy gian tốt nhất, một phòng hơi nhỏ hơn một chút ở đối diện là phòng của Bạch Hiểu Thần, căn phòng chưa đầy 10m2 ở cạnh phòng Bạch Hiểu Thần chính là phòng trống.

Miêu Húc cũng không quan tâm nhiều, xách bao của mình đi vào gian phòng trống. Căn phòng tuy không lớn lắm nhưng sắp xếp rất chỉnh tề, hơn nữa đã đủ hết chăn chiếu, cũng không biết là do khách trọ chưa mang đi hay do Lâm Hâm Tuyền chuẩn bị, nhưng chuyện này khiến cuộc sống của Miêu Húc đã đơn giản hơn nhiều.

Hắn không cần chuẩn bị thêm gì cả, hơn nữa căn phòng này được sắp xếp theo phong cách con gái, ga giường màu hống nhạt, chăn đệm cũng hồng nhạt, ngay cả gối đầu cũng màu hồng nhạt, căn bản chính là một căn phòng của con gái, điều này khiến Miêu Húc càng kích động hơn. 20 năm vẫn còn trinh tiết, đây là lần đầ+u tiên hắn đi vào phòng của con gái, hơn nữa nghĩ tới chuyện sau này mình ở đây, ít nhất cũng trong thời gian một tuần, hắn hưng phấn đến mức máu toàn thân sôi lên.

Tiện tay ném túi đồ xuống đất, nằm sấp lên giường, mặt úp lên gối, bên trên còn mùi thơm thoang thoảng càng khiến Miêu Húc thoải mái hơn, chẳng lẽ đây là mùi thơm trên cơ thể mỹ nữ.

Lăn lộn trên giường một lúc lâu, Miêu Húc đứng dậy, xắn tay áo, nhìn màu ở lòng bàn tay. Vẫn là màu cam, mà bên trong cánh tay cũng có một đường màu cam đang mờ mờ di động.

Thất thương tuyệt tình cổ không hổ là độc cổ kinh khủng nhất trong cổ giáo, cho dù là lão già với mình cũng khó có thể bài trừ chất độc ra khỏi cơ thể. Chỉ có điều trời không tuyệt đường người, chỉ cần mình tìm được Thất linh thánh cổ là có thể thoát khỏi Thất thương tuyệt tình cổ. Khi đó thậm chí có thể chuyển hóa loại cổ này thành cổ bản mạng của mình, chính mình sẽ bách độc bất xâm, bách cổ không sợ, cổ vương thánh nữ đều biến đi.

Đương nhiên đó là chuyện sau này, hiện giờ chuyện quan trọng nhất đối với Miêu Húc chính là xác định trong cơ thể Bạch Hiểu Thần có phải Thất linh thánh cổ hay không.

Chỉ có điều trên còn một chuyện quan trọng hơn, đó chính là vấn đề kiếm sống. Đã tới Hoa Đô một thời gian, hắn cũng sắp viêm màng túi rồi, mà những thứ hắn mang theo người cũng không tiện bán ra. Thời đại này muốn kiếm tiền rất không dễ.

Cộng thêm 3000 hôm qua của Bạch Hiểu Thần, tổng tài sản của hắn hiện giờ không quá 4000, đây còn là mỹ nữ Lâm Hâm Tuyền đã quên chuyện tính tiền thuê nhà của mình. Nhưng cho dù là vậy, mấy ngàn ở thành phố lớn như Hoa Đô này có thể làm được gì?

Không nói tới việc xác định Thất Linh thánh cổ cần một chút thời gian, nếu quả thực là Thất Linh thành cổ, nếu muốn dẫn cổ ra mà không làm tổn hại tới Bạch Hiểu Thần thì cũng cần thời gian.

Những chuyện này không thể giải quyết trong thời gian ngắn, dưới tình hình này 4000 đâu đủ được. Chính hắn phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề kiếm sống đã.

Bán thuốc khẳng định là không được. Mặc dù thuốc của hắn rất có công hiệu, thế nhưng người thành phố lại không thích, hơn nữa đám trật tự đô thị quản rất rộng, muốn bày quán vỉa hè cũng không đơn giản. Nếu như không bán thuốc vậy chính mình có thể làm gì?

Tìm việc làm?

Ngoại trừ cổ thuật, bản thân mình còn có thể làm gì? Nghĩ đi nghĩ lại, Miêu Húc cũng chỉ nghĩ tới việc ngủ!

Về phần khả năng Lý Chính Đông trả thù, hắn cũng chẳng thèm nghĩ tới. Với bản lĩnh của hắn, không đến thì thôi chứ đến hắn cũng có sợ ai?

Khi hắn tỉnh lại đã là hơn 4h chiều. Lười biếng duỗi lưng một cái, Miêu Húc rời khỏi chiếc giường màu hồng phấn.

Chuẩn bị đi toilet xả xì trét, nhưng khi vừa mở cửa phòng liền thấy cửa căn phòng của Bạch Hiểu Thần khép hờ, có một bóng người ẩn hiện di động.

Miêu Húc sững sờ, không phải là Bạch Hiểu Thần thay quần áo đi làm sao? Cửa phòng cô đáng lẽ phải khóa lại mới đúng, sao lại mở ra? Còn có người ở trong, chẳng lẽ là ăn trộm? Nghĩ tới đây, trong lòng Miêu Húc có chút khẩn trương, nhẹ chân bước tới trước cửa phòng, thông qua khe cửa nhìn vào bên trong, ngay lập tức không rời được ánh mắt…

Trong phòng có một người, nhưng không phải ăn trộm gì cả mà chính là bản thân Bạch Hiểu Thần. Chỉ có điều Miêu Húc chưa từng nghĩ tới Bạch Hiểu Thần lại đẹp tới mức vậy!

Hơn nữa cô đang làm một chuyện khiến máu trong người Miêu Húc chạy cuồn cuộn, tim đập thình thịch, thập chí Thất Thương Tuyệt Tình cổ cũng liên tục rung động: Thay quần áo.

Bạch Hiểu Thần sở hữu mái tóc dài hơn xoăn, che đi nửa bên mặt, nhưng nửa bên mặt lộ ra cũng đã vô cùng xinh đẹp, điểm này vào hôm qua hắn đã không nhìn ra. Lúc đó Miêu Húc chỉ cảm thấy vô cùng tinh xảo, nhưng lại không nghĩ tới việc nó mang một vẻ đẹp hớp hồn như vậy. Đương nhiên chuyện khiến Miêu Húc cảm thấy hứng thú nhất chính là dáng người của Bạch Hiểu Thần.

Tối thiểu cô cũng cao 1m75, đùi ngọc thon dài, dáng người thon thả, trên người không phải là trang phục đi làm mà là một chiếc áo ngắn tay màu hồng, phía dưới là chiếc quần jean đen bó sát người, bên hông đeo một chiếc đai lưng màu trắng.

Bởi vì cô nghiêng người cho nên Miêu Húc có thể nhìn thấy rất rõ núi đôi cao vυ"t cùng cặp mông đầy đặn, đây đúng là một cơ thể có khả năng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ tà ác nhất trong lòng đàn ông.

Lúc này Bạch Hiểu Thần đang cởi chiếc áo ngắn tay kia ra, lộ ra phần bụng không có một chút mỡ thừa, mà khi chiếc áo hoàn toàn thoát khỏi, Miêu Húc nhìn thấy rõ hai bán cầu được nội y màu đỏ viền ren bao lấy.

Không hề lót bọt biển, tối thiếu cũng là cup C, lần này hắn có thể khẳng định được điều này. Chỉ là dáng cao lại ngực lớn như vậy, đi đường cô ấy không sợ ngã sao.

Bạch Hiểu Thần cũng không biết mình đang bị nhìn trộm, tiện tay ném chiếc áo hồng lên trên giường, sau đó đưa tay cởi chiếc đai lưng màu trắng ra, kéo chiếc quần jean kia xuống.

Á đùùùùùùùùùù....