Chương 8: Niềm vui bất ngờ

Huyết dịch trong cơ thể Miêu Húc đã sôi trào tới cực hạn, hắn mơ hồ cảm thấy mũi mình dường như có gì đó muốn chảy ra, mà tròng mắt hắn lồi ra, sắp rơi xuống đất.

Theo chiếc quần jean cởi ra, một chiếc qυầи ɭóŧ đỏ chót hiện ra trước mặt Miêu Húc. Viền ren hoa mờ mờ ẩn ẩn, cặp mông trắng nõn cũng theo đó hiện ra. Cộng thêm cặp đùi thon dài, nhỏ nhắn nhưng rất tròn, quả thực đúng là dáng người ma quỷ.

Miêu Húc ra sức dụi mắt, hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện như đang nằm mơ vậy.

Bạch Hiểu Thần trong phòng không hề biết có một người đang nhìn trộm, khi chiếc quần tụt tới phía dưới, nhấc chân lên, thân thể khom xuống, đưa tay kéo ống quần ra. Cô khom người xuống, cặp bán cầu vốn có quy mô không tầm thường lại càng lộ ra sự “không tầm thường’, mà bờ mông cô cũng vểnh lên, hơn nữa mái tóc rủ xuống, tư này này, thần thái này, tình cảnh này…

Được rồi, Miêu Húc đã không biết hình dung như thế nào, trong lòng hắn dâng lên một sự xúc động, đó chính là xông tới phía trước, ôm chặt lấy bờ eo của cô, hung hăng xông tới.

Thế nhưng giữa ban ngày ban mặt, hắn nào dám làm ra chuyện điên cuồng tới vậy.

- Hâm Tuyền, đưa bộ nội y màu đen trong tủ cho mình một chút…

Đúng lúc này, Bạch Hiểu Thần thẳng người dậy, mà trên người của cô chỉ còn lại bộ đồ lót màu đỏ.

Hâm Tuyền? Đây không phải là tên của chủ thuê nhà sao? Chẳng lẽ cô ta cũng ở bên trong? Chỉ là không phải Bạch Hiểu Thần cũng là khách trọ sao? Sao dường như quan hệ của cô ấy với chủ nhà rất không tồi?

Miêu Húc còn chưa nghĩ thông vấn đề này đã nhìn thấy một bộ nội y mày đen hơi xuyên thấu bay tới, rơi xuống trên giường. Chiếc qυầи ɭóŧ gần như hoàn toàn trong suốt, Bạch Hiểu Thần thì đưa hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo.

Tiện tay ném nó xuống đất, sau đó…

Một đôi bồ câu màu ngọc trắng lộ giữa không khí!

Cao vυ"t!!! Mặc dù không có nội y bao lấy nhưng vẫn cao ngạo nghễ như trước, hơn nữa đầṳ ѵú hồng hào, thậm chí còn ẩn hiện vầng sáng màu hồng.

Miêu Húc cảm giác mê say!

Thế nhưng một hình ảnh càng thêm kinh diễm xuất hiện, Bạch Hiểu Thần một lần nữa xoay người lại, tuy rằng thân thể chỉ hơi nghiêng thế nhưng Miêu Húc cũng đã nhìn thấy một số ảnh mà thiếu nhi không nên thấy…

Chỗ thần bí đó hóa ra là như vậy…

Ngáo ồ...........

Trong lòng Miêu Húc phát ra một tiếng sói kêu vang trời động đất, dường nhưu có một con ma lang hóa thân dưới ánh trăng.

Mũi hắn ngày càng ngứa, máu nóng bên trong có thể phun trào bất cứ lúc nào.

Hắn chưa từng nghĩ tới Bạch Hiểu Thần lại có một mặt đầu độc lòng người như vậy. Hắn càng không ngờ chính mình lại có thể nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng này.

Đây là vị mỹ nữ lạnh lùng cao ngạo hôm qua sao?

- Không phải bộ này, bộ này hở quá, mặc lễ phục cũng không tiện!

Bạch Hiểu Thần toàn thân không một mảnh vải che thân đúng lúc này xoay người, đưa lưng về phía Miêu Húc, cúi người cầm lấy bộ đồ lót lên giường. Khi cô xoay người, một lần nữa Miêu Húc lại được chứng kiến vùng đất thần bí xinh đẹp kia, hơn nữa lần này còn nhìn rõ hơn trước. Lúc này hắn đã hoàn toàn ngây dại.

- Thật sao? Thế nhưng trong tủ không còn bộ nào màu đen cả!

Trong phòng truyền ra tiếng nói của chủ thuê nhà Lâm Hâm Tuyền.

- Không phải chứ? À, mình quên mất, ở trong ngăn khác, để mình đi lấy!

Bạch Hiểu Thần sửng sốt một chút, sau đó liền có phản ứng. Cô quay người lại chạy về phía cửa, thậm chí không dùng y phục che ngực của mình.

Khi cô xoay người, hai con bồ câu trắng liên tục nhảy lên, nơi thần bí cũng bị Miêu Húc nhìn thấy hết, Miêu Húc hoàn toàn đắm chìm trong cảnh xuân vô tận.

Cho tới khi Bạch Hiểu Thần sắp đi tới cửa hắn mới tỉnh lại, nhận ra mình đang nhìn trộm người khác thay quần áo. Thế nhưng lúc này đã không thể kịp phản ứng, cửa phòng bị mở ra…

Sau đó hai người nhìn chằm chằm nhau, hai mắt trợn trừng…

- A….

Đúng lúc này, một tiếng kêu sợ hãi đinh tai nhức óc vang lên.

Người kêu lên không phải Bạch Hiểu Thần mà là... Miêu Húc. CHỉ thấy hắn lấy tay che miệng mình, tay còn lại chỉ vào Bạch Hiểu Thần, ngón tay không ngừng run rẩy, trên mặt hiện vẻ sợ hãi:

- Cô... cô muốn làm… làm gì?

Cảm xúc của hắn giống như một xử nữ sắp bị hơn chục thanh niên chuẩn bị thay nhau “phặc phặc”!

Lâm Hâm Tuyền trợn tròn mắt, cô quên không nói cho Bạch Hiểu Thần biết hôm nay có một tên con trai vào ở. Về phần Bạch Hiểu Thần thì ngẩn cả ra, người thét nên là mình mới đúng chứ?!!

- Anh… Sao lại là anh ? Anh… Anh mau đi ra…

Bạch Hiểu Thần theo bản năng lấy tay che ngực mình lại, hai chân cũng khép lại.

- Đáng ghét, giữa ban ngày ban mặt cũng không mặc quần áo, ngại chết tôi rồi ?!

Miêu Húc ngượng ngùng cúi đầu, vẻ mặt nhăn nhó.

Bạch Hiểu Thần tức giận muốn thổ huyết.

- Lưu manh đang chết, mau biến đi…

Lúc này Bạch Hiểu Thần đã quên mình không mặc gì, tức giận tới dậm chân, rít lên từng tiếng một, thậm chí cô quên đóng cửa phòng lại.

- Này, cô nói ai là lưu manh ? Cô phải phân biệt rõ ai mới là cuồng bạo lộ chứ ?

Miêu Húc vẻ mặt ủy khuất, lần này đúng là oan Thị Màu mà.

- Ai là cuồng bạo lộ chứ, tôi đang thay quần áo?

Bạch Hiểu Thần muốn phát khóc lên, trên đời này còn có người vô sỉ đến vậy sao?

Nhìn hết mình lại còn dám nói mình là cuồng bạo lộ? Ông trời ơi hãy giải thoát cho con khỏi tên khốn này…

- Haiz, được rồi được rồi. Đại nhân không so đo với tiểu nhân, tôi sẽ không so đo, cũng không nói cho người khác biết. Chỉ có điều niềm đam mê này của cô nên sửa lại, may mà trong nhà trong có trẻ con…

Vừa nói hắn vừa xoay người, trước khi rời đi còn nói một câu:

- Haiz, hiện giờ đúng là loạn, loạn thật rồi, đạo đức suy đồi tác phong lệch lạc mà...

Bạch Hiểu Thần vô cùng xấu hổ và giận dữ, muốn bật khóc…