Chương 12

Sau khi Lâm Kiều đi, Thẩm Thiên Trản đăng ký một tài khoản du khách.

Các loại nghề nghiệp bên trong Hành Gia xuất hiện, ngay cả nghề không phổ biến như sửa đồng hồ cũng có vài ba cái linh tinh.

Thẩm Thiên Trản sàng lọc ra một số khu vực, vị trí tại Bắc Kinh chỉ có một vị là nhà sáng lập của Sảnh Thời Gian(*), có chứng nhận là phó chủ nhiệm Hiệp hội sưu tập đồng hồ tại Bắc Kinh.

(*) Sảnh Thời Gian: một gian nhà lớn hoặc cửa hàng lấy tên “Thời gian”.

Cô cẩn thận tham khảo đánh giá ở dưới, do dự mãi mới đặt một cuộc hẹn trò chuyện.

Thẩm Thiên Trản nghĩ đối phương sẽ không phản hồi nhanh nên tạm thời gác lại việc này, chuẩn bị tan làm.

Không ngờ.

Thẩm Thiên Trản vừa mới mở cửa chiếc BMW ra thì điện thoại của Hành Gia đã gọi đến.

Cô trả phí, lên xe kết nối với bluetooth rồi bắt đầu nghe.

Giọng nói của đối phương nghe qua có vẻ cũng trạc tuổi cô, vừa du dương vừa rõ ràng, đầu tiên là tự giới thiệu, sau đó lại hỏi thăm Thẩm Thiên Trản cần tham khảo ý kiến gì về đồng hồ.

Thẩm Thiên Trản nói: "Sửa chữa đồng hồ."

Đối phương chần chờ một chút rồi hỏi: "Cô có đồng hồ hỏng cần tìm hiểu nội dung sửa chữa hay muốn tôi cho cho cô một số ý kiến hoặc những việc lưu ý về phương diện sửa chữa đồng hồ?"

Trong nháy mắt, đại não của Thẩm Thiên Trản trống không.

Mục đích của Thẩm Thiên Trản rất đơn giản, cô muốn tìm một chuyên gia có am hiểu sâu trong lĩnh vực này để cung cấp và hướng dẫn chuyên môn cho hạng mục. Đối phương hỏi cô những câu hỏi vừa cụ thể vừa chi tiết lại khiến cô nhất thời nghĩ không ra bản thân muốn hỏi gì.

Ngay khi cô ngập ngừng, đối phương lại thúc giục: "Ba mươi phút bốn trăm tệ đấy, cô không chỉ lãng phí thời gian mà còn tiền tài. . ."

Ngày thường Thẩm Thiên Trản tiêu xài đã quen, một chút đau lòng cũng không có, cô đang bị kẹt trong dòng xe giờ cao điểm tan làm, không nhanh không chậm nói: "Vậy nói cho tôi những vấn đề mà hầu hết đồng hồ sẽ gặp phải đi."

Đối phương chắc chắn cô đây là đang muốn lãng phí thời gian và tiền bạc, anh ta thở dài đáp: "Nguyên nhân thì có rất nhiều, nước vào, pin không có điện hoặc là đồng hồ yếu, bánh răng ngừng quay. Đối với loại đồ vật máy móc này thì vấn đề lớn nhất cũng là đơn giản nhất chính là thời gian không đi, cũng không phải mỗi lần trục trặc đều biết nguyên nhân bị hư, còn cần phải tháo rời linh kiện đi kiểm tra mới có thể xác định cách sửa chữa."

Anh ta lẩm bẩm: "Tôi không phải chuyên gia về phương diện sửa chữa, nếu cô hỏi tôi về cách giám định và thưởng thức đồng hồ hay đồng hồ đeo tay nào có giá trị thì đã không phí 30 phút này rồi."

Thẩm Thiên Trản không nói tiếp.

Giờ phút này cô đang suy nghĩ tại sao bản thân lại phí thời gian làm một việc rõ ràng không hề có hiệu suất như vậy, vừa không mang lại kết quả vừa không có linh cảm dẫn dắt.

Hoàn toàn chính xác, lãng phí thời gian, lãng phí tiền tài.

Cô mất hết cả hứng, lúc đang định nói một câu kết thúc đã nghĩ sẵn trong đầu rồi cúp máy thì đối phương bỗng nhiên nói: "Cô chờ chút."

Kẹt xe, Thẩm Thiên Trản không đi được, cô cũng không quan tâm là chờ hay không chờ.

Cô nghe thấy tiếng dép lê trên mặt đất, sau đó là âm thanh cửa gỗ bị đẩy ra, điện thoại được đưa cho người khác: "Khách hàng của tôi, muốn nghe ý kiến về việc sửa chữa đồng hồ, giúp tôi tiếp một chút?"

Trong giây phút im lặng ngắn ngủi, Thẩm Thiên Trản không biết là cảm ứng được điều gì hay xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ. Trái tim của cô giống như bị ai đó bóp nghẹn lại, bất chợt treo lên.

Giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi ở đầu dây bên kia mang theo chút lười nhác, không kiên nhẫn, không có cảm xúc gì vang lên, trái tim Thẩm Thiên Trản khó khăn lắm mới rơi xuống thì nay lại rơi vào vực sâu không đáy khác.

Quý Thanh Hòa hỏi: "Nói chuyện gì?"

Cũng không biết là đang hỏi ai, anh ta rõ ràng là không có chút kiên nhẫn nào: "Không nói thì cúp."

Đúng là cuộc sống không có chỗ nào là không gặp lại.

Nội tâm Thẩm Thiên Trản giờ phút này vô cùng phức tạp, không nên làm chuyện tương tự, tâm trạng hiện tại của cô chính là kiểu ngựa bùn nằm sấp trên đất cỏ. . . Không phải cỏ, mà là ngựa bùn.

Ngay lúc cô ngầm thừa nhận chờ đối phương tắt máy thì Quý Thanh Hòa vốn dĩ yên tĩnh, ba giây sau đột nhiên hỏi: "Thẩm Thiên Trản?"

Gì?

Cô không nói chuyện cũng có thể nghe được cô là Thẩm Thiên Trản?

Giống như biết được lúc này cô đang nghĩ gì, tiếng cười của đầu dây bên kia trầm thấp, anh nói: "Tiếng thở dốc hơi quen tai."

Trên đường đến Sảnh Thời Gian, Thẩm Thiên Trản vô cùng hối hận vì sao lúc đó đầu óc lại ngơ ra, ngay cả một câu phản bác cũng không có, cứ như vậy mà bị người đàn ông chó chết kia chiếm ưu thế!

Với trình độ của cô, chỉ cần tùy tiện phát huy một chút cũng có thể biên tập thêm một cuốn sách cho kho tàng văn học Trung Hoa đấy!

Thẩm Thiên Trản cắn môi, liếc mắt nhìn bảng hướng dẫn đang chỉ rẽ phải, trong lòng cảm thấy vừa thất bại vừa bất lực.

Hai mươi phút trước.

Sau khi Quý Thanh Hòa cười nhẹ nói câu "Tiếng thở dốc hơi quen tai" thì lại nhanh chóng hỏi thêm câu: "Em đang tìm thợ sửa đồng hồ?"

Thẩm Thiên Trản nghi ngờ anh ta đang đánh trống lảng, ý đồ che giấu hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙© đối với một mỹ nữ thành thục. Nhưng điều kỳ lạ chính là cô không hề cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại là lỗ tai cứ như bị phỏng, từ phần gáy lên đến bên tai đều ửng đỏ.

Nửa bên não cảm tính thì nhớ lại đêm đó anh ngậm lấy vành tai cô thổi hơi, cả người như mất đi trọng lượng, mặt khác, nửa bên não lý trí thì lại tự hỏi bản thân nên làm gì để anh ta mất hết thể diện đàn ông.

Không chờ cô suy nghĩ, Quý Thanh Hòa giống như tiên tri, nhanh chóng ra đòn phủ đầu: "Chỉ có trẻ con mới cư xử theo cảm tính, người trưởng thành sẽ phải dùng lý trí để suy nghĩ xem nên làm thế nào để bản thân có lợi nhất."

Cô bé Thẩm Thiên Trản chợt cảm thấy trí thông minh của mình bị vũ nhục, tức giận đến nỗi ba hồn sáu vía cũng văng ra: "Anh mới là trẻ con." Nói xong liền phát hiện. . . Mẹ nóa! Lại sập bẫy!!!

Quý Thanh Hòa đối với phản ứng của cô cũng không có gì bất ngờ, anh đổi tay cầm điện thoại, giọng nói vẫn mang theo vẻ biếng nhác, nhưng nếu nghe kỹ sẽ phát hiện bên trong giọng điệu có ẩn chút vui vẻ: "Thế nào? Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện đã bị tan rã trong sự không vui lần trước không?"