Chương 37

Cô chống cằm, mang vẻ quyến rũ quay đầu đối mặt cùng Quý Thanh Hòa.

Ban đầu kế hoạch của Thẩm Thiên Trản là lắc ly rượu vang, khẽ chạm vào ly rượu của Quý Thanh Hòa, bất kể anh ta có uống hay không, cố gắng đạt tới màn biểu diễn tạo ra hiệu quả thị giác “Quý tổng anh thật nghịch ngợm”.

Sau khi bước đầu tiên thành công, bước thứ hai cô liền nháy mắt phóng điện một cái, khiến Quý Thanh Hòa thần hồn điên đảo, cô có thể thuận thế tung ra một câu “Quý tổng và tôi lúc đó thật trong sạch, cũng không biết người tung tin đồn có tâm tư gì, lấy tôi bôi nhọ chính nhân quân tử như Quý tổng đây.”

Nhưng lúc ánh mắt cô đối diện Quý Thanh Hòa, sự thanh lãnh trong mắt đối phương như giọt sương trên đỉnh núi, khiến cô lạnh thấu từ đầu đến chân.

Uống nhiều rượu thật sự dễ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh.

Cô thiếu chút nữa đã quên, lúc đó cô và Quý Thanh Hòa tuyệt không một chút trong sạch.

Khi nói câu thoại đó ra, trước tiên chưa kể đến việc có trái với lòng hay không, cẩu nam Quý Thanh Hòa kia sẽ không ngoan ngoãn phối hợp, không phá hoại đã là phúc đức của cô trước kia cầu thần bái phật, như niềm vui từ trên trời rơi xuống rồi.

Nghĩ thông suốt những việc này, Thẩm Thiên Trản lật mặt so với lật sách còn nhanh hơn, thu lại dáng vẻ tươi cười, bày ra một bộ mặt tra nữ lạnh lùng vô tình, dùng tốc độ ánh sáng quay đầu làm như không có gì xảy ra.

Tô Tạm mắt thấy toàn bộ quá trình, suýt nữa cười như điên.

Nếu không phải là cậu ta vẫn luôn nhớ kĩ ân tình mấy năm nay Thẩm Thiên Trản thiết tha dạy dỗ, phỏng chừng sẽ cười đến hót được luôn.

Trước đây cậu đã nói gì nhỉ?

Tra nữ Thẩm Thiên Trản này sớm muộn gì cũng bị nghiệp quật, không, là quả báo đang nằm trong tay chờ cô vung cây thương vàng bắt đầu thu hoạch.

Hiện thực thế gian thật là huyền ảo.

Chỉ có điều, xem kịch hay thì xem kịch hay, đóng cửa lại xem thế nào cũng được. Lúc gặp chuyện, Tô Tạm vẫn hiểu rõ tầm quan trọng của việc nòng súng đồng lòng đối địch, cậu ta hắng giọng, nhìn về phía Giản Tâm ánh mắt không chút che giấu khiển trách và chán ghét: “Cạnh tranh ác ý làm hại đến danh tiếng của người khác thật là không ra gì, Giản chế tác hôm nay nói lời này tại đây, mọi người ở đây đều nghe thấy. Về sau tôi ở ngoài nghe được bất cứ tin đồn liên quan gì, thì xem như là Giản chế tác nói rồi.”

Tô Tạm vẫn luôn cười cợt nhả, thật sự chân chó (*), đột nhiên trở nên nghiêm túc, không ngờ lại đạt vài phần hiệu quả khiến người khϊếp sợ.

(*) 狗腿: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ nịnh hót, nịnh bợ.

Nói ít hiểu nhiều (*), nhiều lời vô ích.

(*) 点到即止 /điềm đáo tức chỉ/: ý chỉ người thông minh nói lời đơn giản nhưng ý tứ sâu xa.

Tô Tạm tự cảm thấy hiệu quả phản hắc rất tốt, tới lúc thích hợp để thu tay. Đúng lúc Thiệu Sầu Yết giả vờ nghe điện thoại chuẩn bị rời đi, cậu ta nhiệt tình đứng dậy tự mình đưa tiễn, để bản thân rút đi gọn gàng.

Tô Tạm vô cùng hiểu rõ bản thân mình, cậu ta chính là một công cụ để đạt được mục đích.

Những điều mà với thân phận của Thẩm Thiên Trản không thích hợp để nói thì cậu ta sẽ phụ trách nói ra, những hành vi không phù hợp với hình tượng Thẩm Thiên Trản sẽ do cậu ta bộc lộ. Cậu ta chính là binh sĩ cầm thương giương khiên, lúc nên xông pha chiến đấu sẽ xung phong đi đầu; lúc nên trở về phòng ngự sẽ đóng giữ kín kẽ như thạch anh.

Cậu ta, chính là quân cờ tốt vừa có tiền vừa nhàn rỗi của thế gian này, tiểu Điềm Điềm người gặp người yêu.

--------

Thẩm Thiên Trản có chuyện riêng muốn nói với Tưởng Nghiệp Trình, sau khi căn dặn Kiều Hân đưa Quý Thanh Hòa vào xe ngồi trước, sau lưng đuổi theo Tưởng Nghiệp Trình, tiễn ông ta ra ngoài.

Đi qua hành lang, sau khi vào thang máy, Thẩm Thiên Trản nhân cơ hội nhấn nút thang máy hướng đến Tưởng Nghiệp Trình đứng bên cạnh, ngữ khí cảm kích, chân thành thật lòng cảm tạ: “Tưởng tổng, vô cùng cảm ơn ngài. Hai ngày trước tôi nghe Tạm Tạm nói, Thiển Thiển ở buổi thử vai của đạo diễn Lôi có kết quả không tốt. Cũng là trách bộ phận quan hệ công chúng của chúng tôi, mỗi người đều đang cầm chén cơm ăn cũng ăn không tốt, Thiển Thiển trong khoảng thời gian này bị bôi nhọ hiểu lầm, phong bình (*) có chút không tốt. Ngài có thể vì Thiển Thiển mà điều đình, thật sự vô cùng cảm kích.”

(*) Phong bình /风评/: Đánh giá phẩm chất, hành vi và ảnh hưởng của ai đó.

Tưởng Nghiệp Trình nghi hoặc: “Chuyện từ lúc nào?”

Bài Thái Cực này của ông ta đánh cũng thật vi diệu, Thẩm Thiên Trản nói một mạch nhiều chuyện như vậy, đến cùng không biết ông muốn hỏi là câu nào.

Cô không ngại hỏi, tiếp tục thăm dò: “A? Ngài nói chuyện nào?”

Tưởng Nghiệp Trình liếc mắt nhìn cô, khuôn mặt hiền hậu nói: “Thiển Thiển còn quá trẻ, ở địa vị cao, khó tránh khỏi tính khí xốc nổi. Thiên Đăng các cô phải chú ý bồi dưỡng phẩm chất của nghệ sĩ, cũng cần phải chú ý đến vấn đề tâm lí của bọn họ. Càng là nghệ sĩ đang nổi tiếng, càng phải lưu ý chuẩn mực hành vi của các cô ấy.”

Sau khi ông ta nói những lời tưởng chừng như có liên quan nhưng thực ra triệt để không liên quan đến chủ đề, giống như bậc tiền bối yêu mến hậu bối tha thiết trông chờ vào nhân tài, giọng điệu hòa hoãn: “Mấy ngày trước tôi nhận lời mời tham gia tuyển chọn phim truyền hình do Hiệp hội Điện ảnh tài trợ chính, Thiên Đăng bọn cô có tiềm lực vô cùng. Tôi thấy tâm tư của cô nhất định đạt được, phải mau chóng thúc đẩy đề án phim hiến lễ*. Đầu năm có thể báo tuyển trọng điểm quốc gia nâng đỡ, có được câu nói của tuyển rồi….” Ông ta chưa nói xong đã đưa mắt nhìn Thẩm Thiên Trản đầy ý tứ sâu xa.

(*) 献礼剧 /Hiến Lễ Kịch/: biểu hiện sự ăn mừng dưới hình thước bằng quà tặng (phim) dành cho công chúng .

Hai người đều là cáo già trong giới, ngửi mùi thịt liền biết thịt còn tươi không. Chỉ trong vài câu đối đáp ngắn ngủi thì trong lòng đã hiểu nhau, rõ ràng như gương.

Thẩm Thiên Trản mỉm cười, rất thức thời không tiếp tục thăm dò chủ đề về Thiển Thiển nữa.

Thang máy đinh một tiếng báo đã đến đại sảnh.

Thẩm Thiên Trản ở bên cạnh Tưởng Nghiệp Trình, nói mấy điều râu ria về tiến độ hạng mục, phần lớn giống như việc những biên kịch thích hợp gần đây cô gặp mặt, đã sàng lọc sơ bộ bao nhiêu, đã làm gì trong giai đoạn chuẩn bị, lượng công việc lớn như thế nào.