Chương 43

“Cô ấy biết.” Phía sau một giọng nói lạnh lùng vang lên, mấy phần trầm thấp, bấy nhiêu phần thâm sâu.

Thẩm Thiên Trản còn chưa định thần, nhân viên phục vụ ở phía sau quầy đã cúi đầu, thấp giọng chào đón: “Quý tổng, trợ lý Minh.”

Thẩm Thiên Trản xoay người.

Quý Thanh Hòa đứng phía sau cô hai bước, cả người mặc bộ Âu phục màu xám tro nghiêm túc và trang trọng, phía sau ngoại trừ người trợ lý đã gặp tối qua ra, còn kéo theo rất nhiều quản lý cấp cao.

Cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn thế này thực sự làm Thẩm Thiên Trản có chút không mấy dễ chịu, cô cứng cả gáy, cô miễn cưỡng nở nụ cười vô cùng khách sáo: “Khéo quá, Quý tổng.”

Quý Thanh Hòa không hề tiếp lời.

Nhưng ánh mắt lại rõ ràng để lộ: “Tôi đến kiểm tra việc kinh doanh của quầy, có chỗ nào là khéo ở đây?”

Anh đi dạo đến gần tủ trưng bày, nhìn chiếc đồng hồ trước mặt cô, lại vừa liếc mắt nhìn cô: “Cảm thấy hứng thú sao?”

Cả người anh toát lên sự lạnh lùng, như là mang theo cái lạnh thấu xương của gió Bắc trên đường mà bước đến, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ lãnh đạm.

Quý Thanh Hòa như thế này nhìn qua có chút không quen.

Chẳng qua là có thể hiểu được.

Cô lúc làm việc và khi nhậu nhẹt tiệc tùng, cũng là hai bộ dạng khác nhau.

Thẩm Thiên Trản rất nhanh lấy lại bình tĩnh, giải thích: “Ở dưới lầu rửa xe, thuận đường ghé qua mua sắm.” Dừng lại một chút, cô hỏi: “Anh đến kiểm tra?”

Quý Thanh Hòa mỉm một cái, tựa như cười: “Xem như là vậy đi.”

Minh Quyết cùng với đoàn quản lý cấp cao ở phía sau, không nhịn được mà sờ sờ mũi.

Thẩm Thiên Trản ý thức được bản thân mình hẳn là đoán không đúng, nhưng thấy những người đi cùng Quý Thanh Hòa cũng không hề có ý kiến, tâm trạng khá thản nhiên, câu: “Công ty tôi còn có chuyện, không làm phiền nữa” vừa đến mép miệng, Quý Thanh Hòa hơi cúi đầu, quét mắt nhìn vào toàn bộ đồng hồ nữ bên trong tủ kính.

Dường như là không có cái mà anh vừa lòng, anh đưa mắt nhìn cổ tay cô vài giây, cong ngón tay gõ lên mặt quầy, tầm mắt khẽ nâng lên, chỉ về hướng bảo vật chỉ để trưng bày phía sau áp-phích: “Mang qua đây.”

Thẩm Thiên Trản chớp mắt.

Nhìn thấy cô chủ quầy xoay người, dùng chìa khóa trên cổ tay mở móc khóa trên tủ quầy, cẩn thật cầm lấy một chiếc đồng hồ mang qua.

Thẩm Thiên Trản cái nhìn đầu tiên, là nhìn vào giá niêm yết.

Không đợi cô xem rõ ràng mấy số lẻ dày đặc ở mặt phía sau, Quý Thanh Hòa đã tự mình mang bao tay mà Minh Quyết đưa cho, cẩn thận tỉ mỉ tháo chiếc đồng hồ nữ ra: “Thử xem.”

Thẩm Thiên Trản xấu hổ hỏi: “Có phải đeo rồi là phải mua không?”, những ánh mắt xem náo nhiệt xung quanh như những mũi nhọn phía sau lưng, cô đứng thẳng lưng, nâng cổ tay lên.

Quý Thanh Hòa nâng tầm mắt, nhìn cô một cái. Ánh mắt phía sau cặp kính kia có vài phần cười nhạt, tựa như đối với hoàn cảnh của cô lúc này có ba phần cười nhạo ác ý.

“Chiếc đồng hồ nữ này, là chiếc đầu tiên trong dòng đồng hồ Chìa Khóa Thời Gian. Chỉ mới có số se-ri, vẫn chưa được đặt tên.” Ngón tay thon dài cách một lớp bao tay trắng khẽ nắm lấy cổ tay cô đưa lên, anh nới lỏng dây đồng hồ màu nâu, đưa mặt đồng hồ lên phía trước, sau đó quấn qua cổ tay cô, chuẩn xác điều chỉnh lại độ dài, thay cô móc lại.

Cổ tay cô trắng trẻo mảnh khảnh, đồng hồ nữ Chìa Khóa Thời Gian từ mặt đồng hồ đến độ dài dây đều vô cùng thích hợp trên cổ tay cô.

Trực giác của Thẩm Thiên Trản cho thấy chiếc đồng hồ này với Quý Thanh Hòa có một ý nghĩa rất lạ, sự thưởng thức trong đôi mắt, không ngần ngại mà đánh rắm cầu vồng*.

*大放彩虹屁 [Dà fàng cǎihóng pì]: thuật ngữ mạng “đánh rắm cầu vồng” xuất phát từ fan theo đuôi thần tượng, tán dương tới mức cho rằng đánh rắm cũng tỏa ra cầu vồng. Từ này chỉ mức độ hâm mộ cực độ.

Bên ngoài chiếc đồng hồ được giản lược, cô liền khen có cảm thụ trong thiết kế, ăn khớp với những mẫu cao cấp xa xỉ đang thịnh hành.

Tay nghề trong chiếc đồng hồ nhìn có chút bình thường, cô liền khen chất liệu tốt, từ vàng 18K tới dây da cá sấu.

Thực sự tìm không ra chỗ để khen, cô liền bịa xàm ra cảm giác nghệ thuật hòa với sự thoải mái khi đeo.

Quý Thanh Hòa đối với sự sùng bái của cô dành cho dây chuyền sản xuất đến cách thức buôn bán chính là kiểu cười vểnh ở khóe môi, chỉ chờ cô miệng khô lưỡi khô, cảm thấy kiệt quệ, mới cắt ngang: “Em khen ngợi chân tình như vậy, tôi sẽ nghĩ là em muốn mua chiếc đồng hồ này đấy.”

Anh gõ vào bảng giá, nở nụ cười nửa thật nửa đùa: “Với mối quan hệ của chúng ta, tôi có thể giảm giá cho em.”

Thẩm Thiên Trản trợn tròn hai mắt kích động, cổ tay bắt đầu run lên, biểu thị cho anh tháo đồng hồ ra: “Hay là khỏi giảm giá đi, có giảm bớt hai số 0 thì tôi cũng mua không nổi.”

Quý Thanh Hòa giúp cô tháo đồng hồ, đưa lại cho chủ quầy. Găng tay tháo ra một nửa, mắt nhìn quanh quầy bán hàng, hỏi: “Cảm thấy như thế nào?”

Anh hỏi không rõ ràng, cũng không có chủ ngữ cụ thể. Nhưng Thẩm Thiên Trản lại nghe hiểu, cô suy đi tính lại, cực kỳ cẩn trọng đánh giá một phen: “Rất tốt, giá trị thực sự của đồng hồ Bách Chung Tuế không chỉ nằm ở thương hiệu, mà còn là ở sự dụng tâm khéo léo vô cùng hiếm thấy.”

Trung Quốc có khoảng 5000 năm lịch sử, chế tác đồng hồ mặc dù đã ra đời từ thời nhà Thanh, nhưng tài nghệ cung đình không chỉ là để thể hiện sự khéo léo, mà còn phản ánh cả một thời đại thu nhỏ.

Bộ phim tri ân lần này của Thẩm Thiên Trản và câu chuyện đằng sau thương hiệu Bách Chung Tuế lại có một sự ăn khớp đến bất ngờ.

Có lẽ tinh thần đã thả lỏng trở lại, lá gan của cô lại phình lên: “Chẳng qua là Quý tổng, trước đây khi anh nói là anh chuyên ăn bám ba mẹ, trong nhà có tiệm tạp hóa cái gì cũng bán, anh không thấy dối lòng sao?”

Thẩm Thiên Trản gõ lên mặt tủ thủy tinh của quầy trong đó không có chiếc đồng hồ nào giá dưới năm chữ số, liền tặc lưỡi hai cái.

Quý Thanh Hòa nét mặt như cũ, hết sức lãnh đạm quay lại hỏi: “Em quyết định ở đây nói lại chuyện cũ với tôi? Tôi cũng không để bụng đâu.”

Không, cô không quyết định.

Thẩm Thiên Trản lập tức khóa mồm lại.

Sau khi quay về công ty, trước tiên Thẩm Thiên Trản đi tìm đội ngũ pháp lý phụ trách hợp đồng.