Chương 44: Chú thỏ ngoan ngoãn.

Cung Hy Nguyên ngay lập tức nhận ra ai đã làm món quà này, anh vui mừng khôn xiết, cầm nó và đặt nó lên bàn, cẩn thận mở ra, vì sợ làm hỏng tâm ý của cô.

Mở lớp giấy bảo vệ ngoài cùng, lọt vào tầm mắt anh chính là một phong bì có chữ vàng trên nền đen, được niêm phong bằng sơn sáp và một con búp bê thỏ đáng yêu ôm nó trên tay.

Anh rút lá thư ra khỏi cánh tay đầy lông của nó, mở niêm phong và lấy nội dung bên trong ra. Đó là thư mời tham dự sự kiện thời trang của Trend. Thời gian được ấn định hai tuần sau, giới thiệu trên tờ giấy được viết bằng song ngữ, từ ngữ lịch sự, phân bố hợp lý và rất hấp dẫn.

Nhưng điều hấp dẫn hơn nữa là một câu bao hàm tâm tư của người quản lý ở phía sau - "Đây là một cuộc hội ngộ đã lâu không được lên kế hoạch, rất mong được gặp người thân yêu của tôi", ký tên bằng một dấu son môi màu đỏ.

Dấu môi vẫn còn rất rõ ràng, các đường nét xinh đẹp đều toát lên vẻ xinh đẹp của người phụ nữ.

Một mùi hương nhàn nhạt từ trong vết tích truyền ra, tựa hồ nói cho anh biết, nụ hôn của chủ nhân vốn thơm ngọt như thế.

Trái tim Cung Hy Nguyên đập loạn xạ, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, trong lòng mặc niệm tên của cô, miệng nghênh đón, nhẹ nhàng che đôi môi cực kỳ xinh đẹp kia lại.

Sau khi bức thư mời được anh cất đi đàng hoàng, anh quay lại bàn để lấy những món đồ còn lại.

Con búp bê thỏ không quá lớn cũng không quá nhỏ, được bao phủ bởi lớp lông mềm mại màu trắng, nó còn mặc một chiếc váy mỏng manh, chế tác tinh xảo, chỗ nào cũng rất đáng yêu.

Cung Hy Nguyên thừa nhận rằng mình hơi nữ tính, đầu cọ xát vào con búp bê bằng bông, rơi vào sự mềm mại của nó.

Lúc đầu anh còn tưởng là quà của nhãn hàng, ai được mời đều sẽ có, nhưng khi vùi mình vào thỏ, anh ngửi thấy một mùi quen thuộc.

Tựa như là "Tích Dương".

Từ Gia từng nói trong một cuộc phỏng vấn rằng đây là loại nước hoa yêu thích của cô gần đây, vì vậy anh đã lên mạng thu thập thông tin, còn cố tình mua Vô Duyên Nguyệt để phối với cô.

Kù thật, cuộc phỏng vấn đó đã là chuyện gần một năm trước, cô đã nhiều lần đổi nước hoa mới. Chỉ là anh không buông bỏ được, cố chấp sử dụng Vô Nguyên Nguyệt, dựa vào cái gọi là “hương thơm lứa đôi”, ti tiện chiếm đoạt tình yêu không thuộc về mình.

Về sau, lúc giúp anh tắm, cô đã phát hiện ra bí mật này, Từ Gia không vạch trần mà âm thầm dùng lại nước hoa cũ để thỏa mãn tâm tư nhỏ của anh.

Phía trên có mùi của cô, Cung Hy Nguyên cảm nhận được hơi thở của cô liền trở nên kích động, ôm lấy con thỏ hôn đi hôn lại, không bỏ xuống được.

Anh dùng lực hơi lớn, con thỏ bị anh đè ép đến biến dạng, phát ra tiếng kêu.

Thủ phạm bị doạ, suýt nữa đã ném nó ra ngoài.

Tuy nhiên, anh cảm thấy giọng điệu kia có chút quen thuộc nên chần chừ rồi tiếp tục nghe.

Đầu tiên là hai tiếng khụ khụ rõ ràng, có lẽ là để giảm bớt căng thẳng và ngượng ngùng, nhưng giọng nói rất hay và quen thuộc.

Tiếp theo là một đoạn ngân nga, giai điệu rất đơn giản, lời bài hát cũng rất ấm áp ——

"Bảo bối, bảo bối của em

Cho anh một chút ngọt ngào

Để anh đêm nay đều yên mộng đẹp

Tiểu quỷ, tiểu quỷ của em

Vuốt nhẹ đôi lông mày của anh

Để anh thêm yêu cuộc sống này.

Wa la la la la la bảo bối của em

Lúc nào cũng có người bên cạnh anh

Ai ya ya ya ya ya bảo bối của em

Để anh biết anh đẹp nhất thế gian này."

*Lời bài hát "Bảo bối"

...

Giọng nói của người phụ nữ mê ly lưu luyến, tựa như đang kể một câu chuyện cổ tích vui vẻ cho lũ trẻ trong đêm khuya yên tĩnh. Rất dịu dàng, rất chân thành, lười biếng mà dễ chịu, giống như nằm trên giường ấm áp êm ái ngước mắt nhìn mặt trăng, ánh sáng gần ngay trước mắt, mỹ lệ trong tầm tay.

Cung Hy Nguyên đắm chìm trong tiếng hát êm đềm nhàn nhã của cô, đến khúc cuối vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, từ từ nhắm hai mắt lại, chìm vào sự yên tĩnh do cô ban tặng, tận hưởng cảm giác ngọt ngào khi được chiều chuộng lúc này.

Cuối cùng của cuối cùng, cô cười nhẹ chào hỏi, chỉ cần nghe giọng nói của cô, người ta có thể nhớ tới đôi môi câu lên cùng sự dịu dàng trong đôi mắt cười của cô với anh.

"Hy Nguyên, bảo bối của em. Ngủ ngon, chúc anh mỗi đêm mơ đẹp..."

Một lúc lâu sau, anh mới hoàn hồn, chớp mắt, lấy tay lau đi, đầu ngón tay đều ướt.

Không thể ngủ được, Cung Hy Nguyên ôm con thỏ nhỏ, phát đi phát lại đoạn ghi âm cho đến khi hết pin.

Con thỏ nhỏ kêu không ra tiếng, làm anh hoảng sợ muốn chết, ấn toàn thân cũng không có phản ứng. Không quan tâm có phải đêm khuya hay không, anh gọi điện cho Từ Gia, nước mắt rưng rưng xin lỗi cô.

"Ô ô ô... Anh đã làm hỏng con thỏ mà em tặng cho anh... Anh xin lỗi!"

Bởi vì tạm thời tân trang lại địa điểm, mấy ngày nay Từ Gia liên tục tăng ca, bị quấy rầy, còn chưa tỉnh lại sau cơn buồn ngủ. Sau khi kết nối điện thoại xong, lời chào hỏi còn chưa nói, gật gật đầu như gà mổ thóc, suýt chút nữa ngủ thϊếp đi, kết quả lại bị đầu dây bên kia khóc lớn đánh thức hoàn toàn.

"Em tức giận sao? Em đừng nóng giận, đều là lỗi của anh! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi ô ô ô..." Bởi vì đối phương không có động tĩnh gì, Cung Hy Nguyên còn tưởng rằng cô đã bị chọc giận, sợ cô sẽ không để ý tới mình, ôm con thỏ bật khóc oa oa.

Từ Gia bị tiếng khóc lớn dọa đến giật mình tỉnh giấc, vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra, phát hiện là anh gọi đến, sau đó đưa mấy lần lên màn hình.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy? Sao lại khóc?"

Cô vẫn còn hơi bối rối, xoa xoa thái dương đau nhức, chống tay ngồi dậy khỏi giường, kiên nhẫn nhẹ giọng hỏi.

Cung Hy Nguyên nghẹn ngào và giải thích với cô một lần nữa.

"Có phải là hết pin không?” Từ Gia cũng không xác định được, búp bê kia cũng không phải phế phẩm, sao có thể bị hỏng? Mà cô mới thay pin, sao lại hết nhanh thế?

Cô hướng dẫn đối phương tìm lỗ ẩn, sau khi chạm vào chiếc hộp nhỏ để thay pin, Cung Hy Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hóa ra là hết pin, làm anh sợ muốn chết...” Anh ôm con thỏ trong lòng chặt hơn, xoa xoa dụi dụi không muốn rời xa, cưng chiều nó hơn bao giờ hết, "Chờ ban ngày cửa hàng mở cửa anh sẽ mua cái mới, đến lúc đó, tiếp tục nghe em hát dỗ anh."

Chàng trai nghịch đôi tai bông xù của chú thỏ nhỏ và cười phá lên.

"Em hát rất hay. Anh vô cùng vô cùng thích. Anh muốn ghi âm vào điện thoại để lấy ra nghe mọi lúc, mọi nơi".

Từ Gia nhớ tới mình đã làm cái gì, mặt nóng như lửa đốt, xấu hổ xin anh đừng làm như vậy.

Lôi kéo mấy lần đều không thành công, dù sao thứ đó cũng đã ở trong tay anh, chỉ nhìn tâm tình của anh mà xử trí, cô không muốn cũng vô dụng.

"Em hát cho anh nghe, anh không cho người khắc nghe, chỉ có anh mới có thể nghe." Về phương diện này, Cung Hy Nguyên không khỏi là ích kỷ, anh chỉ muốn chiếm hữu tất cả đồ tốt của Từ Gia, sau đó cất đi cẩn thận, không cho người khác biết.

"Anh đã nhận được thư mời, đó chính là sự kiện của Trend, anh thực sự có thể đi sao?"

"Bên em đã bàn với công ty của anh, hành trình đã được lên lịch lại. Anh có ba ngày để chuẩn bị trước và sau sự kiện, em cũng sẽ tham dự với tư cách là chủ biên. Đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau." Từ Gia sắp xếp mọi thứ ngay ngắn rõ ràng, hoàn toàn xua tan lo lắng của anh, trấn an anh như mọi khi, "Căn cứ vào vị trí nhiệt độ hiện tại của anh, chỉ cần công ty nỗ lực, anh thực sự có thể nhận được lời mời, nhưng cho dù đó là bộ phận hành chính hay bộ phận xét xử, từ dưới lên trên đều không làm, vì vậy Trend không nghĩ đến việc mời anh trước khi em ra mặt."

Nói đến đây, mặt mày Từ Giai tối sầm lại, cô cảm thấy việc thay anh chấm dứt hợp đồng và chuyển công ty phải đưa vào danh sách quan trọng

"Bởi vì địa điểm tạm thời mở rộng, tăng thêm mấy chỗ dành cho khách mời, trên cơ sở này, em mời anh cũng không có gì lạ."

"Còn câu hỏi nào nữa không?"

Cô nhếch khóe môi khẽ mỉm cười, sau đó vô thức nghiêng đầu, giọng nói vừa mới tỉnh ngủ lại vô cùng từ tính, giống như biển sâu dịu dàng, nhẹ nhàng mê hoặc anh.

“Không có, không có!” Cung Hy Nguyên dùng mu bàn tay cảm nhận nhiệt độ trên má, thật sự có chút nóng.

Có lẽ là đêm khuya, có lẽ là yêu quá nhiều, anh có chút không biết phải làm sao, vội vàng nói chúc ngủ ngon, để điện thoại qua một bên, ngồi ở trên giường cuộn tròn thành quả bóng, yên lặng ôm thỏ thật chặt, để ấm áp lưu chuyển giữa cả hai.