Chương 12: Mộng xuân

“Ưm a… A… Thầy, nhanh quá…” Cô gái trên giường bị người đàn ông ôm thật sâu vào trong lòng ngực, thân hình xinh xắn lanh lợi bị anh giam cầm dưới thân, thân thể nhiệt tình như lửa của hai người quấn chặt lấy nhau.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt gần như không thể khống chế được, thân dưới bị người đàn ông xâm nhập một cách thô bạo, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của anh rong ruổi trong cơ thể cô, mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu nhất, xỏ xuyên vào cô chín nông một sâu.

Dươиɠ ѵậŧ sẫm màu của người đàn ông hoàn toàn trái ngược với âʍ ɦộ trắng hồng mỏng manh của cô gái, nơi kết hợp giữa hai người khít khao không chừa một kẽ hở nào, những đường gân xanh trên côn ŧᏂịŧ đen tím cuộn tròn cắm sâu vào âʍ ɦộ cô gái, căng âʍ ɦộ của cô ra đến mức tối đa.

Cô gái cắn môi để kìm lại kɧoáı ©ảʍ, thân thể mảnh khảnh khẽ run lên dưới sự tấn công của người đàn ông, từng đợt kɧoáı ©ảʍ dâng lên ở bụng dưới, một dòng điện ấm áp trào dâng trong cơ thể, dịch tình tràn trề làm ẩm ướt âʍ đa͙σ, làm cho người đàn ông đi vào suôn sẻ hơn.

“Ư…” Bên tai là tiếng rêи ɾỉ gợi cảm của người đàn ông, giọng nói mê người mang theo sự dụ hoặc: “Bảo bảo, có sướиɠ không?”

Cô gái hai mắt mê ly, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước nhuốm sương mù, không thể giấu được vẻ kiều diễm, cô không chịu nổi nữa mà vươn hai tay lên ôm lấy người đàn ông trên người, vòng qua cổ của anh: "Thầy ơi, rất sướиɠ... Em còn muốn nữa..."

“Được… Đều cho em…” Người đàn ông cúi đầu, động tình nhìn cô gái ở dưới thân, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, chiếc mũi cao thẳng cọ vào chóp mũi của cô, môi mỏng nhẹ mở: “Đều là của em…”

Động tác dưới thân càng lúc càng kịch liệt, cơ thể phát ra tiếng va chạm giòn giã, côn ŧᏂịŧ to dài mỗi lúc một tiến vào chỗ sâu nhất lấp đầy cô.

Cô gái dần dần mất khống chế dưới động tác của người đàn ông, tiếng rêи ɾỉ không thể kìm nén giống như tiếng khóc cùng tiếng thở dốc, khuôn mặt kiều diễm ướŧ áŧ như bị chiều hư, cô duỗi đôi chân trắng như tuyết ra quấn lấy eo người đàn ông, ưỡn thẳng eo đón nhận động tác của người đàn ông.

Người đàn ông phát ra tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào, thân dưới run rẩy như máy đóng cọc, liên tục ra vào trong cơ thể cô, cả hai người đều bị du͙© vọиɠ chi phối, tiến hành giao cấu kịch liệt trên giường.

“A… Thầy…” Cuối cùng cô gái cũng không chịu nổi sự yêu thương quá độ của người đàn ông, điên cuồng lắc đầu thấp giọng khóc nức nở: “Đừng… Thầy ơi nhẹ chút…”

“Gọi tên của tôi…” Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông chậm rãi phóng đại lên, trên trán còn mang theo vào giọt mồ hôi, cả người tản ra hơi thở nam tính.

“Ưm…” Cô gái mê muội vuốt ve mặt của anh, đối diện với ánh mắt cực nóng của anh, lúc này khuôn mặt của người đàn ông đã dần rõ ràng, đôi mắt thâm thúy đen như mực chứa đầy tình yêu say đắm: “Tô Châu…”

Rầm rầm, ngoài cửa sổ có tiếng sấm, cô gái trên giường lập tức tỉnh lại, máy điều hòa trong ký túc xá vẫn thổi gió lạnh, nhưng trong ổ chăn lại rất nóng, Lâm Thanh Hi mở mắt ra, toàn thân đổ mồ hôi, bên trong qυầи ɭóŧ của cô đã ướt dầm dề…

Giấc mơ vừa rồi chân thực đến mức cô gần như có thể cảm nhận được sự đυ.ng chạm da thịt của người đàn ông, hai gò má của Lâm Thanh Hi đỏ bừng, có phải mình đã quá khao khát anh rồi hay không, lại còn gặp mộng xuân...

Trong giờ tự học buổi sáng ngày hôm sau, nhìn thấy Tô Châu trong lớp học, như mọi khi, anh ở trên bục giảng để hỗ trợ học sinh đọc sách vào buổi sáng.

Lâm Thanh Hi cầm sách học thuộc bài, đôi mắt cô vô tình bắt gặp ánh mắt của thầy Tô, anh vừa vặn nhìn về phía này, Lâm Thanh Hi lặng lẽ cầm cuốn sách lên cao một chút, nhắm mắt lại che đi dấu vẻ xấu hổ trong mắt cô.

Sau khi tự học buổi sáng, Lâm Thanh Hi đến nhà ăn, nhìn thấy thầy Tô đang ngồi trong góc ăn sáng như thường lệ, hôm nay anh chỉ gọi một bát cháo, có lẽ là do không muốn ăn.

Từ lần trước thầy Tô nhắc nhở mình phải ăn sáng, mỗi buổi sáng cô đều tới nhà ăn để ăn sáng, vừa vặn ngày nào tan học anh cũng tới ăn cơm, cùng học sinh đi tới đây, cũng không có tới nhà ăn trước tiên. Như vậy, ngày nào Lâm Thanh Hi cũng có thể đi theo phía sau anh, cùng anh đi vào nhà ăn.

Buổi sáng hôm nay có hơi nhiều người, Lâm Thanh Hi ngồi vào chỗ gần Tô Châu, nghe thấy anh che miệng ho khan vài tiếng, sau đó húp một ngụm cháo, là bị cảm hay là bị sặc? Lâm Thanh Hi suy đoán trong lòng…

Khi lên lớp, Tô Châu giảng bài ở trên bục giảng, giọng nói mang theo chút giọng mũi, không trong trẻo như trước kia, giống như là bị cảm?

Ngày hôm qua trời đổ mưa to, cô và thầy Tô xài chung một cái dù, thầy Tô vì không để cho cô bị dính mưa nên đã nghiêng dù sang bên phía cô, còn anh lại bị dính mưa một mảng lớn, nói không chừng là vì lý do mắc mưa.

Tô Châu viết công thức lên bảng đen, ho vài cái, hắng giọng, thỉnh thoảng lại ho vài cái, cho đến khi giải thích xong kiến

thức lý thuyết và yêu cầu học sinh làm bài, anh mới uống một ngụm nước nóng để thư giãn.

Lâm Thanh Hi làm bài tập, ánh mắt liếc nhìn thầy Tô trên bục giảng, anh hơi cau mày, mím môi và lật xem các bài tập trong sách giáo khoa, trước đây anh sẽ đi dọc lối đi để quan sát tình trạng làm bài của học sinh, hôm nay anh chỉ đứng trên bục giảng, có thể là vì sợ lây bệnh cho học sinh.

Sau giờ học, Lâm Thanh Hi cầm đồng hồ lên xem giờ, thể dục giữa giờ hai mươi phút, trời mưa nhẹ nên không phải chạy, cô nghĩ đến tình trạng vừa rồi của thầy Tô, hình như bệnh cảm có hơi nghiêm trọng, giọng nói có hơi khàn, cô cầm dù lên rồi đứng dậy.

Thừa dịp thời gian thể dục giữa giờ, cô đi tới phòng y tế, nói tình trạng bệnh cho bác sĩ rồi được kê cho hai hộp thuốc trị cảm.