Chương 17: Không có bạn gái

“Có mang theo ảnh chụp không?” Tô Châu hỏi, nghiêng đầu nhìn cô.

“Em có mang theo.” Lâm Thanh Hi lấy ảnh chụp của mình ra, bức ảnh này là do cô cố ý chụp vào kỳ nghỉ, có hơi trang điểm một chút, trông đẹp hơn bức ảnh trước kia nhiều.

“Ừm, dán lên đi.” Tô Châu rút tờ điền thông tin của Lâm Thanh Hi ra, mở ngăn kéo lấy một chai hồ dán đưa cho cô.

Lâm Thanh Hi nhận lấy từ trong tay anh, sau đó dán ảnh chụp của mình lên.

Tô Châu tìm bài tập của cô từ trong đống bài tập, cẩn thận kiểm tra từng câu một, khoanh từng câu sai lại.

Dán ảnh chụp xong, Lâm Thanh Hi tự đặt tờ đơn theo thứ tự, đứng ở một bên nhìn Tô Châu sửa bài cho mình.

Ngoại trừ mấy câu bỏ trống, những câu khác Tô Châu đều sửa cẩn thận, mỗi một bước đều kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, còn sẽ xem dấu vết làm bài trên đề bài.

Sửa bài xong, Tô Châu lại giảng giảng một lần cho Lâm Thanh Hi, Lâm Thanh Hi yên lặng lắng nghe, thường ừm vài tiếng đáp lại anh.

Giảng bài xong, Tô Châu đặt bài tập ở một bên, ghé mắt nhìn cô gái ở bên cạnh nãy giờ không nói gì, cơ thể hơi dựa về phía sau một chút, tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay thon dài đẹp đẽ gõ nhẹ ở trên mặt bàn, thuận miệng hỏi: “Làm sao thế? Hôm nay tâm trạng không tốt sao?”

Lâm Thanh Hi đang cúi đầu, nghe thấy anh nói chuyện thì ngước mắt lên nhìn anh, lắc đầu phủ nhận: “Không có ạ.”

Tô Châu khẽ nhíu mày, rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của cô không được vui, trầm mặc hơn rất nhiều so với lúc trước, thấy cô không muốn nói, anh cũng không hỏi thêm nữa, gật đầu: “Ừm, về lớp đi.”

“Dạ, em cảm ơn thầy.” Lâm Thanh Hi cúi người chào, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Mới vừa trở lại phòng học, Tô Châu cũng đi đến, anh đứng ở trên bục giảng nói về chuyện kỳ thi tháng ngày mai.

Lâm Thanh Hi ngồi trên ghế, cúi đầu tìm cuốn câu hỏi sai của mình, củng cố lại những câu hỏi sai, sau đó tìm tờ giấy kiểm tra và tập thông tin trong ngăn kéo, cúi xuống lục lọi chiếc hộp bên cạnh cuốn sách, giống như có một bài kiểm tra không tìm thấy.

Sau khi nói ngắn gọn về sự sắp xếp trong tuần này, Tô Châu để mọi người tự học.

Tiếng lật sách nhè nhẹ vang lên, học sinh lập tức tiến vào trạng thái học bài, Tô Châu đứng trên bục giảng, đem bài thi vật lý của học sinh đặt lên bàn, ống tay áo xắn lên một nửa, thân hình thon dài thẳng tắp như cây tùng, cân xứng lại có vẻ không chút cẩu thả.

Lâm Thanh Hi lục tung một lúc vẫn không tìm thấy, nhìn đống sách trên bàn, có lẽ bị kẹt trong sách, cô bắt đầu lục lọi lại đống sách trên bàn. Ánh mắt cô vô tình bắt gặp thầy Tô trên bục giảng, anh một tay đút túi quần, tay kia đang cầm điện thoại, ngay khoảnh khắc cô vừa nhìn về phía anh, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn lại.

Lâm Thanh Hi cúi đầu, tiếp tục tìm bài kiểm tra của mình, mở một cuốn sách tham khảo, một vài bài kiểm tra rơi ra, cô chuẩn bị nhặt chúng lên.

Tô Châu đã cúi người xuống trước cô một bước, nhặt mấy bài thi rơi trên mặt đất lên.

Nhìn những ngón tay thon dài sạch sẽ của người đàn ông trước mặt, Lâm Thanh Hi ngẩng đầu,Tô Châu đặt bài kiểm tra ở trên bàn, cô mím môi, sau đó nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ạ.”

Tô Châu gật đầu, sau đó đi xuống phía sau.

Lâm Thanh Hi bắt đầu sửa lại các câu hỏi sai trong bài kiểm tra, cắt các câu hỏi sai và dán chúng vào tập câu hỏi sai, sau đó giải lại hết câu này đến câu khác, một số câu hỏi trước đó không viết quá trình chi tiết, vẫn không thể hiểu.

Nhìn một câu hỏi với những bước đơn giản, Lâm Thanh Hi cau mày, xoa xoa thái dương, không suy nghĩ nhiều, suy nghĩ của Lâm Thanh Hi lại không tự chủ được mà bắt đầu thất thần, nhìn chằm chằm vào câu hỏi phát ngốc.

Một lúc sau, trên bàn có một bóng sáng nhạt, Lâm Thanh Hi định thần lại, ngẩng đầu lên và nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tô Châu, che khuất một chút ánh sáng, chỉ thấy anh khoanh tay trước ngực, nhàn nhã đứng bên cạnh cô, thoáng tiến đến gần tập câu hỏi sai của cô.

Lâm Thanh Hi vội vàng cúi đầu xuống, phát hiện cây bút trong tay cô đã in một giọt mực đen lớn trên giấy, làm giấy bị nhòe một chút, cô khó chịu nhìn vào tập câu hỏi sai của mình, bị anh thấy mình làm việc riêng...

Thấy cô không động bút, Tô Châu vươn tay ra chỉ vào trên câu sai của cô, nhỏ giọng hỏi: “Biết làm không?”

Lâm Thanh Hi không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Tô Châu cúi người xuống, cầm lấy cây bút từ trong tay cô, giảng giải vào trên giấy nháp ở bên cạnh cho cô, từng bước một dẫn dắt cô giải bài.

Lâm Thanh Hi theo dõi quá trình trả lời các câu hỏi mà anh viết, thầy Tô cố ý hạ thấp giọng nói, không muốn làm phiền các học sinh khác, Lâm Thanh Hi nghe thấy rõ ràng anh ngay bên cạnh cô, dùng giọng điệu trầm thấp dịu nhẹ giảng bài, gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, hô hấp của cô tràn ngập hơi thở trong trẻo của anh.

Giảng bài xong, Lâm Thanh Hi thấp giọng nói: “Em cảm ơn thầy.”

Tô Châu đặt bút xuống, đứng vài giây, đi lên bục giảng, thuận đường tắt điều hòa, bật quạt lên.

Kết thúc tiết tự học buổi tối đầu tiên, rất ít học sinh xuống lầu chạy bộ, có lẽ là do ban ngày chơi ở nhà mệt mỏi, một số học sinh ở ban công ngoài cửa tán gẫu, còn phần lớn học sinh ở trong lớp nói cười với nhau.

Tô Châu ngồi trên bục giảng, uống một ngụm nước trong ly, nhìn các học sinh trò chuyện.

Bây giờ Lâm Thanh Hi có hơi buồn ngủ, đêm qua cô không ngủ ngon, ban ngày cũng trằn trọc, còn chưa tới thời gian đi ngủ là đã bắt đầu buồn ngủ, cô nằm xuống bàn, nhắm mắt lại ngủ một lúc.

Xung quanh tai cô là tiếng trò chuyện ồn ào của các bạn cùng lớp, tiếng ồn khiến cô đau đầu, Lâm Thanh Hi cau mày, lấy áo khoác đồng phục trùm lên đầu để giảm tiếng ồn.

Cô ngủ thϊếp đi chỉ sau vài phút, mơ hồ nghe thấy một người bạn cùng lớp đang trò chuyện với thầy Tô, giống như đang hỏi anh có phải anh đến trường cùng bạn gái không, nói là đã nhìn thấy anh trên đường đến trường.

Lâm Thanh Hi không muốn nghe, trong lòng càng cảm thấy phiền muộn, cô trùm chiếc áo khoác đồng phục của mình lên đầu không chừa một kẽ hở nào, hai tay bịt tai lại, không muốn nghe về chuyện bạn gái của anh.

Bỗng nhiên, có người nhẹ nhàng kéo kéo đồng phục trên đầu cô.

Lâm Thanh Hi không kiên nhẫn, tức giận nói: “Đừng kéo nữa!”

Người nọ im lặng vài giây, sau đó nói: “Lâm Thanh Hi, đây là tờ giấy do bạn học lớp bên cạnh đưa cho cậu.”

“Ồ? Ai thế ai thế?”

“Thư tình à?”

Bạn học xung quanh bắt đầu hóng hớt chuyện.

Lâm Thanh Hi hơi giật mình, cầm áo khoác đồng phục xuống đặt ở trên đùi, ngẩng đầu lên nhìn tờ giấy ở trên bàn, cô mở ra, mặt trên viết: Bạn học Lâm, tớ là học sinh lớp bên cạnh cậu, chúng ta có thể làm quen được không? Đây là ID WeChat của tớ...

Mấy người bên cạnh cũng thò qua nhìn xem, sau khi ngó thấy nội dung thì bắt đầu trêu chọc cô: “Wow, có người muốn WeChat của cậu...”

Lâm Thanh Hi vội vàng xé tờ giấy đó đi, ném vào túi đựng rác treo ở bên cạnh: “Không có, các cậu nhìn lầm rồi.”

Tô Châu trên bục giảng cũng nhìn tới đây, khóe mắt nhìn lướt qua động tác trong tay của Lâm Thanh Hi, sau đó quay đầu, nhìn mấy học sinh đang hóng chuyện ở trước mặt, anh trả lời câu hỏi vừa rồi của họ: “Không phải bạn gái, mọi người đừng lan truyền tin đồn này, giai đoạn cấp ba rất gấp gáp, cố gắng hết sức tập trung vào việc học, những chuyện khác không cần để ý đến.”