Chương 2: Bị ma quỷ ám ảnh

Thứ bảy Thời Việt vẫn phải đi làm.

Nhưng cô chưa nói với chồng, sợ anh lại làm cô phải từ chức, mỗi lần như vậy đều lấy cớ đi tham gia khóa nấu ăn. Thẩm Đạc tôn trọng sở thích của cô, nhưng vẫn cứ lẩm bẩm chính mình không yêu ăn đồ ngọt. Vậy nên Thời Việt vì lấp liếʍ mà làm một ít đồ ngọt, anh cứ vậy mà ăn sạch toàn bộ.

Ăn xong điểm tâm, nhân tiện ăn sạch luôn cả vợ.

Anh hay gọi cô với cái tên mỹ lệ: Tách trà hoa lài.

Thời Việt liền nghĩ tới anh đang muốn ám chỉ nước trong tách trà đấy đến từ đâu, xấu hổ đến nổi cả người nóng lên.

Thấy cô ngẩn người, đồng nghiệp đưa tài liệu ra trước mặt cô, chọc ghẹo: “Thời Việt à, cô đang nhớ chồng cô ư?”

“Không hề nhé.” Đôi tay ngại ngùng để lên khuôn mặt nóng bừng, Thời Việt không còn sức để cãi lại nữa.

Hai người tám tào lao vài câu, lại trở về đề tài nghe đồn nhà xuất bản muốn đóng cửa. Người đồng nghiệp nọ thở dài một hơi, hâm mộ Thời Việt gã cho người trong sạch, không cần lo lắng bị thất nghiệp cùng việc xoay xở tiền mua nhà, con cái đi học cũng có thể tiêu tiền thoải mái.

“Cô năm nay đã 30 rồi, cứ thất nghiệp đi, rồi nhân cơ hội này sinh một đứa con. Dù sao chồng cô trẻ tuổi nên sẽ tiếp tục kiếm tiền thôi, có con rồi anh ta sẽ chăm sóc cô thật tốt.”

Đồng nghiệp nói vậy làm Thời Việt càng đỏ mặt hơn, cô nhìn vào cánh cửa văn phòng đang đóng chắt kia, nhịn không được bắt đầu cắn móng tay.

Thời Việt sờ sờ cái bụng mềm mại của mình, cô chưa từng có ý định tránh thai, Thẩm Đạc cũng sẽ bắn thẳng vào trong bụng mình.

Thật sự cô cũng muốn sinh một đứa.

Bởi vì kết hôn quá đột ngột, nên từ lúc bắt đầu tới bây giờ cô lúc nào cũng thấp tỏm lo lắng, chủ yếu vì Thẩm Đạc đối tốt với cô quá, tốt đến nổi khiến cô phải thật cẩn thận mà đối xử thật tốt với cô, không có cách nào chống cự suy nghĩ càng ngày càng lún sâu của bản thân.

Rõ ràng ngay từ đầu Thẩm Đạc cũng không nghĩ là sẽ kết hôn với cô, chỉ là sự rung cảm ngoài ý muốn. Ngoài ra cô cũng bị tìиɧ ɖu͙© làm cho choáng váng đầu óc, không kịp ngăn cản thì đối phương đã mạnh mẽ đánh dấu mình. Khi tỉnh lại ở bệnh viện, Thời Việt yếu ớt nhìn Thẩm Đạc đang quỳ gối trước mặt mình, lặp đi lặp lại từ xin lỗi rất nhiều.

Người đàn ông nọ khóc đến sưng đỏ mắt, trong ánh mắt như chất chứa cả dãy ngân hà, nên cô đã mủi lòng. Thẩm Đạc vô cùng ỷ lại việc mình đã đánh dấu cô vĩnh viễn, nên Thời Việt vẫn cứ quyết định đi giải quyết sai lầm mình gây ra.

Nhưng mà…anh ta vậy mà lại mới 18 tuổi, tệ hơn nữa là trong lòng anh ta đã có người khác rồi.

Thời Việt biết đến giờ Thẩm Đạc vẫn chua có quên người kia.

Nhưng cô còn không tới liên lạc với bệnh viện, cha mẹ Thẩm Đạc liền tìm tới cửa nhà cô. Bởi vì trước kia hai bên cha mẹ là hàng xóm, nên các vị trưởng bối thể hiện thái độ vô cùng thân thiết với cô.

Điều này làm cho Thời Việt cảm thấy chính mình là tội phạm, khi cô đi học thì Thẩm Đạc còn chưa hết mặc tã.

Cô xấu hổ bảo đảm với cha mẹ Thẩm Đạc rằng mình sẽ rời khỏi thành phố S, vì xóa đi dấu vết đánh dấu yêu cầu phải nghỉ ngơi rất lâu, nhưng cô không đủ tiền để trả viện phí. Thời Việt cắn chặt răng hỏi: “Người nhà cháu đều không còn nữa, hai bác có thể đưa cháu về khi cháu gặp bất trắc không?”

“Tiểu Việt à, là Thẩm Đạc có lỗi với cháu. Nếu cháu đồng ý, cháu có thể cho nó một cơ hội không, hai bác sẽ rất vui khi được làm người nhà của cháu.” Ngụy Thế Lan dịu dàng nói, Thời Việt nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, liền đồng ý với hai người.

Tháng thứ 2 của năm 18 tuổi, Thẩm Đạc đi đến cục dân chính kết hôn cùng Thời Việt.

Không có ảnh cưới, hôn lẽ cũng không nốt.

Một cái nhẫn, bốn mùa đi chung đường, ngồi náo nhiệt quanh bàn ăn cùng gia đình ăn cơm.

Thẩm Gia nhiều người đông vui, sẽ tùy từng người thưởng thức đồ ăn. Ngụy Thế Lan nhìn cô con dâu mới đang ngồi thấp thỏm lo lắng, cười khanh khách giải thích: “Cả nhà ta có một truyền thống đã lâu đời, cốt là để hoan nghênh thành viên mới của gia đình.:

“Con cũng có thể tham gia sao ạ?” Thời Việt chờ đợi mình được tham gia vào.

“Đương nhiên có thể, đợi chút đến Tiểu Đạc có thể ăn được hay không, thì vợ có thể thưởng thức rồi.”

Thời Việt đỏ mặt lén lút hỏi: “Thẩm Đạc thích ăn cái gì ạ?”

Đến giờ tan làm, đồng nghiệp xung quanh đều vội vàng dọn bàn làm việc, di động kêu lên một tiếng, cô nhìn qua thấy Thẩm Đạc đang gọi tới liền cong lưng chạy đi bắt máy.

Che mic thật kín, cô sợ anh phát hiện mình đang tăng ca.

Thẩm Đạc phát hiện có điều gì đó không thích hợp: “Không phải em đi học sao, sao lại an tĩnh vậy?”

“Em đang đi vệ sinh.” Cô nhỏ giọng nói dối.

Người đàn ông kia chần chừ nửa giây, như là nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: “Có phải em tới tháng rồi không, em có mang băng vệ sinh không, hay anh đem đến cho em nhé?”

Khóe môi cô nâng lên, cười cười: “Chồng ơi, em có thể chăm sóc tốt cho bản thân mà. Em chưa tới tháng, em sẽ về ngay đây.”

“Anh đi đón em nhé?” Anh không cam lòng nói, “Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa.”

Cô vừa chuẩn bị từ chối, ngoài cửa sổ lại thật sự có mưa rơi xuống.

Thẩm Đạc đắc ý, đứng dậy làm Thời Việt phải đưa địa chỉ cho anh.

“Anh tưởng mình đang đi về nhà đấy.” Như là muốn chọc ghẹo vì cô nói dối, rầm rầm, tiếng mưa rơi lớn hơn nữa.

Thẩm Đạc nắm chặt chìa khóa xe không khỏi bực bội, anh dùng sức hô lên tên Thời Việt.

Cô lại chọc Alpha nhà mình giận nữa rồi, Thời Việt không tự nhiên mà vuốt sau cổ mình, cảm giác sao hôm nay tuyến thể thật là ngứa.

“Vậy anh hứa không giận nữa nhé?” Cô cẩn thận từng câu từng chữ.

Người đàn ông kia mặt lạnh như đá, lại đứng trên nền gạch men sứ làm nổi bật đôi mắt âm trầm.

“Em nói thử xem.” Anh nghiến răng nghiến lợi.

Thời Việt càng thêm thấp thỏm, nhẹ giọng trả lời: “Em đang tăng ca ở công ty.”

Người đàn ông toàn thân nồng đậm mùi hương tin tức tố trong nháy mắt trở nên nhu hòa, Thẩm Đạc thở dài, giọng điệu oán giận: “Anh còn tưởng em chạy theo người khác.”

“Anh nghĩ bậy nghĩ bạ gì vậy chứ?” Thời Việt cảm thấy thật hoang đường.

Thẩm Đạc nhân cơ hội này lên án cô: “Gần đây em đối với anh thật lạnh lùng, hơn nữa hôm qua trên giường còn đồng ý sẽ gọi anh là “anh”, kết quả hôm sau lại gọi sai.”

Lần này cô vội vàng che loa điện thoại lại, sợ những người đồng nghiệp chưa tan làm sẽ nghe được những lời nói không đứng đắn.

“Anh mau im miệng lại đi.” Cô giả bộ giận dữ thúc giục nói,

“Vậy anh có tới đón em không, lát nữa công ty sẽ đóng cửa.”

“Đương nhiên tới, anh lập tức tới.” Anh nhanh chóng thay giày.

“Lái chậm một chút.” Thời Việt không yên tâm nói.

Thẩm Đạc lái xe như bay đến.

--------

Nam chính trẻ con giận dỗi khóc lóc làm nũng, nữ chính liền sủng anh lên tận trời cao.

Khán giả chạy mau!