Chương 1: Cái tên gắn liền với bồ công anh

Chương 1: Cái tên gắn liền với bồ công anh

Editor: Hyunie

Sáng sớm, trong vườn hoa vắng vẻ, những chiếc lá xanh um tùm trên những cành cây rậm rạp đang đơm những búp non nớt, đâm chồi nảy lộc.

Những bông hoa đầy màu sắc dường như vừa thức giấc, khẽ nở trong những giọt sương óng ánh, kiều diễm và ướŧ áŧ.

Nhưng mà, đứng ở trong phong cảnh xinh đẹp là bóng dáng mảnh khảnh, một đôi mắt đẹp tràn ngập u sầu chăm chú nhìn vào khóm bồ công anh tầm thường nhất bên mép bồn hoa.

Bên trên quả cầu bông trắng của bồ công anh phủ đầy sương, giống như hoa băng, tựa như sẽ vỡ vụn nếu chạm vào nó, cho dù anh rất yêu thích, cũng không nỡ đυ.ng vào.

Anh không khỏi nghĩ đến cô gái nhỏ ẩn mình trong biển hoa, mặc một bộ váy màu tím, giống như tinh linh bồ công anh màu tím trong truyền thuyết.

Ngày hôm đó, cô cũng giống như vậy, chỉ tập trung vào bông bồ công anh, nhẹ nhàng vuốt ve nó bằng đôi bàn tay nhỏ bé của mình như đang chăm sóc bảo bối.

"Nhiều hoa đẹp như vậy cô không ngắm, quả cầu đầy lông này có gì đáng xem chứ?"

"Bồ công anh đáng yêu thế mà! Lông xù!"

Vừa nói cô vừa cúi đầu thổi một hơi vào bồ công anh, lập tức lông của bồ công anh bị gió thổi bay đi mất.

Thiếu niên nhìn về phía bầu trời xanh nhạt, tựa như những sợi lông tơ đang bay phất phơ trước mắt.

"Bồ công anh của tôi, ngươi lại đi đâu vậy, có thể quay trở về sao?"

Đôi môi của anh khẽ mấp máy, giọng nói trong trẻo mềm mại lại có chút bối rối.

Nét u sầu trên khuôn mặt tái nhợt như vậy tự nhiên lại trở nên đẹp đẽ, dù chỉ là một nụ cười nhẹ cũng khiến người ta xót xa.

Thiếu niên này có một cái tên gắn liền với bồ công anh - Tô Mặc Phong.

Có lẽ ý trời đã khiến anh và bồ công anh gắn bó chặt chẽ với nhau.

"Mặc Nhi."

Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp mặc đồng phục cảnh sát bước đến rồi khoác chiếc áo choàng trong tay lên trên bộ đồ bệnh nhân.

Nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của anh, bà không khỏi xót xa than thở: "Bây giờ mới đỡ hơn một chút, sáng sớm lại đứng ở đây, cẩn thận lạnh đó!"

Người phụ nữ này là bác của anh, tên là Tô Ny Lạp.

Anh và bà ấy đã sống với nhau ở thành phố New York mười năm, ròng rã mười năm.

"Con đang ngắm bồ công anh."

Nghe thấy thế, Tô Ny Lạp đã nở một nụ cười và nói: "Đứa nhỏ ngốc, lấy đâu ra bồ công anh ở những ngày tháng hai lạnh giá này?"

"À."

Anh cụp mắt nhìn đám bồ công anh vừa rồi đã mê hoặc anh, quả nhiên lại là ảo giác của anh, nỗi nhớ thành bệnh đã được phát huy một cách đầy sống động trong anh.

Tô Ny Lạp cúi đầu xuống, khóe miệng run lên một cách cay đắng.

"Đi thôi, Tô đại thiếu gia, bác sĩ nói con có thể xuất viện, đi thay quần áo, chúng ta về nhà!"

Đi ra khỏi cổng bệnh viện, Tô Mặc Phong bĩu môi tự giễu.

Anh năm nay mới hai mươi tuổi nhưng không thể nhớ nổi mình đã vào viện bao nhiêu lần vì bệnh tim.

Mỗi lần anh đều nghĩ, có lẽ lần sau đến đây, anh sẽ không bao giờ có thể ra ngoài nữa.

Nhưng anh cũng không sợ chết, bởi vì anh cũng không có ý nghĩ muốn sống.

Mà ý nghĩ này cũng đã bắt đầu từ mười năm trước...

Trên đường về nhà, Tô Mặc Phong thờ ơ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Người ta đều nói New York là thành phố phồn hoa nhất, nhưng theo anh, trong thời đại phát triển kinh tế nhanh chóng của thế giới trong thế kỷ 21, nó không khác gì các thành phố khác.

Đều là nhà cao tầng, xe cộ tấp nập, giữa những bóng người vội vã ấy, ai mà chẳng bận rộn với cuộc sống.

Điều thực sự khác biệt là anh mới đúng...

Mười năm qua anh sống trong hoang mang, không có kỳ vọng vào tương lai, không có lý tưởng, không có mục tiêu, chỉ có duy nhất một cơn ác mộng khiến anh vô cùng đau đớn không thể rũ bỏ.

Trong khi lái xe, Tô Ny Lạp liếc nhìn Tô Mặc Phong đang ngồi ở phụ lái một chút, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những gì bác sĩ đã nói với bà vừa nãy.

"Thông qua điều trị tâm lý, mặc dù xu hướng tự tử của cậu ấy đã được loại bỏ, tâm trạng không tốt và rối loạn giấc ngủ của cậu ấy đã được kiểm soát bằng thuốc, nhưng..."

"Bởi vì trong lúc ngủ thường xuyên gặp ác mộng, rối loạn nhịp tim tạo ra chấn động, kèm theo đau thắt ngực, thậm chí là hôn mê, khiến chức năng tim của cậu ấy dần dần suy giảm, hiện tại cậu ấy được chẩn đoán mắc bệnh tim thực thể."

"Tình huống này không lạc quan lắm, nói đúng là tính mạng của cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào."

"Thực xin lỗi, Ny Lạp tiểu thư, chúng tôi đã cố gắng hết sức, cậu ấy không chịu gỡ bỏ nút thắt cơ bản, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác."

Những lời nói đó ập vào đầu bà như sét đánh ngang tai.

Ngay cả một bác sĩ tâm lý nổi tiếng cũng không thể giải quyết được, nút thắt này sâu đến mức nào mà khiến anh hết lần này đến lần khác mở cánh cửa đó ra, không cho bất cứ ai bước vào?

Bà cắn chặt răng, hai tay run rẩy nắm lấy vô lăng.

Không biết qua bao lâu, xe của Tô Ny Lạp mới lái vào một khu biệt thự cao cấp, nằm ở khu ngoại ô gần biển New York, cây xanh rất nhiều, môi trường yên tĩnh dễ chịu.

Bà đỗ xe trước một căn biệt thự số 11 sang trọng hướng về phía núi và biển, bấm còi hai lần, một lúc sau cánh cổng tự động chậm rãi mở ra.

"Buổi sáng bác đã làm canh bổ dưỡng cho con, lát nữa để Mạch Toa bưng ra cho con, uống xong con hãy đi nghỉ ngơi thật tốt."

Vừa nói, bà vừa đưa túi thuốc ở ghế sau cho Tô Mạc Phong: "Nhớ uống thuốc đúng giờ, đồn cảnh sát còn có việc, bác đi trước."

Sau khi nhận thuốc, Tô Mặc Phong xuống xe, quay người đi vào biệt thự.

Nhìn căn biệt thự sang trọng rộng hàng trăm mét vuông mà chỉ có một bóng người, Tô Ny Lạp không khỏi xót xa.

Cháu trai của bà là người được vạn người yêu mến từ khi còn nhỏ, cũng là người thừa kế duy nhất đời thứ ba của nhà họ Tô, đứng thứ mười trong số nhà máy rượu đỏ hàng đầu thế giới.

Anh tài giỏi và thông minh, rất có thiên phú sản xuất rượu đỏ, là hạt giống hiếm trăm năm mới gặp một lần, anh cũng là đứa cháu trai được ba của bà cưng nhất.

Nhưng không ngờ, lại vì một tai nạn giao thông mà đã thay đổi cuộc sống huy hoàng vốn có của anh.

Nói thật, nếu không phải nhờ phước của anh, bà làm sao có thể dễ dàng được ba của bà tặng cho một căn biệt thự hướng ra biển trị giá mấy trăm triệu dưới danh nghĩa tiểu tử này chứ.

Cho dù là thăm hỏi hay nịnh nọt để khiến bà để ý đến, thực ra cũng không cần thiết lắm, bởi vì trong lòng bà thực sự rất yêu thích cậu bé này.

Trong những năm này, ngoại trừ vẻ đẹp trời phú của anh, những thứ khác bà đều dốc lòng vun đắp, bây giờ anh không chỉ có tư chất và học lực ưu tú, mà còn xuất sắc hơn rất nhiều người ưu tú ở trong ngôi trường danh giá.

Thế nhưng, tên tiểu tử hư này có phúc mà không biết hưởng, trong đầu chỉ có người thanh mai trúc mã đã chết kia.

Mọi người đều nói với anh rằng vụ tai nạn xe hơi không phải lỗi của anh, nhưng anh không thể buông bỏ, dần dần tích tụ thành bệnh.

Nửa năm trước, anh đã vượt qua bài kiểm tra ACT và đạt điểm siêu cao, đồng thời được nhận vào một trong những trường đại học danh tiếng hàng đầu ở New York, điều này cũng đã làm chậm lại tình trạng bệnh tình xấu đi này.

Bà đã phí hết tâm huyết để bồi dưỡng anh thành tài, lại thêm khuôn mặt này, trong mắt một người phụ nữ đã nhìn thấy vô số người và có yêu cầu cao về ngoại hình như bà, thì phải dùng câu “Khuynh quốc khuynh thành” để mô tả nó, anh hoàn mỹ biết bao, có tương lai xán lạn, nhưng anh lại bị chính trái tim cố chấp của mình hủy hoại trong chốc lát.

Tại sao bạn lại cứng đầu như vậy? Đúng là một thằng ngốc!

Mỗi khi nghĩ đến điều này, trong lòng Tô Ny Lạp lại hoảng sợ, nghiến răng nghiến lợi hận rèn sắt không thể thành thép.

Nhưng chỉ cần đối diện với khuôn mặt thiên sứ của anh, bà ghét anh không nổi, và những gì còn lại chỉ là nỗi đau trong lòng.