Chương 3 : Không thua

Thắng lợi không có nghĩa là đánh bại kẻ khác, đứng trên cao để dẫm chân lên đối thủ. Thắng lợi là khi kẻ mạnh đi qua trước mặt, bạn có thể bình tâm mà chào cô ấy “Hi!” Thắng lợi không phải là kết quả, nó là tâm thế.

Chương 3 - 1 (3307)Bùi Tân Dũng gϊếŧ người sao?

Trong đầu Sài Diễm hiển hiện hình ảnh một gã… lúc nào cũng chải tóc bóng mượt, quần là áo lượt phẳng phiu đến từng đường chỉ, trên mặt phảng phất mùi hương của ít nhất ba loại xịt dưỡng ẩm cho da, cứ nửa tiếng đồng hồ lại xịt một lần.

Loại người chỉ lo chăm chút bản thân, xa rời thực tế như hắn ta mà lại gϊếŧ người sao? Sài Diễm lắc đầu, cũng không phải là không có khả năng đó.

Nhớ đến chuyện vừa nói với Trì Thu Thành, cô quay đầu lại, nhưng đã chẳng còn thấy bóng dáng anh đâu.

“Trì Thu Thành!” Cô dậm chân bực bội. Tiếng anh từ tầng hai vọng xuống: “Tấm thảm đắt như thế, dẫm hỏng em không thấy xót của sao?”

Xót lắm chứ! Nhưng cô cứ muốn dậm chân đấy, thì sao?

Cô hờn dỗi dẫm thêm vài cái nữa. Sài Diễm ngước lên nhìn Trì Thu Thành đang dựa tay vào lan can, trên trán quấn cái khăn màu xanh. Rõ là anh chuẩn bị đi tắm.

“Thôi nào Sài Diễm, đừng có ngang bướng nữa." Tay anh cầm hai đầu tấm khăn, mặt mày trông ngượng ngùng vô cùng, “Anh đảm bảo với em, anh hoàn toàn khỏe mạnh, làm những chuyện liên quan đến vận động tuyệt đối không có vấn đề gì. Anh chỉ không muốn sau này em phải hối hận mà thôi.”

Làm những việc… vận động… Da mặt Sài Diễm dù có dày đến đâu cũng phải ửng đỏ lên.

Cô quay người lại rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha, miệng lúng ba lúng búng: “Cứ anh nói là em phải tin sao?”.

Cô nghe thấy Trì Thu Thành cười khúc khích. Trong giọng cười hiền hòa như gió xuân của anh, sự áy náy bất đắc dĩ dường như đã lớn hơn một chút.

Anh áy náy cái gì chứ? Vì Trần Vị Nam sao? Không thể nào, chuyện của cô và Trần Vị Nam, anh là người hiểu rõ hơn ai hết.

Sài Diễm tiu nghỉu tựa lưng vào ghế sô pha mềm mại êm ái, chân gác lên bàn trà. Chiếc đèn chùm khắc hình hoa treo trên trần tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng ôn hòa, rọi lên đôi bàn chân trắng trẻo của cô. Sài Diễm cử động các ngón chân. Trong lòng cô hiểu rõ, chuyện nũng nịu tối nay cũng chỉ vì cô vừa mất đi công việc mà thôi.

Cô nhàn rỗi ở nhà cả ngày trời. Sáng sớm ngày mùng tám, Sài Diễm nhận được điện thoại của văn phòng luật sư An Tiệp. Là Kiều Lệ Sa ở bộ phận nhân sự, một cô gái luôn thả tóc dài trước ngực, giọng nói thánh thót như khánh ngân từ đầu dây bên kia vọng tới. Chất giọng đẹp của cô như đến từ một đất nước khác.

“Luật sư Sài, chúng tôi đã nhận được đơn xin từ chức của cô. Buổi sáng hôm nay, cô có thể đến văn phòng để bàn giao công việc được không?”

Sài Diễm chẳng nộp đơn xin từ chức nào cả. Bây giờ thì cô chẳng thèm nghĩ là bản thân Sophie làm hay Sophie viết đơn từ chức giúp cô theo ý của người khác nữa. Cô soi mình trong gương, tô màu son rực rỡ rồi trả lời Kiều Lệ Sa: “Được!”

Không biết ai đó đã từng nói một câu rằng, “Thắng thì phải thắng cho giòn giã, thua thì cũng phải thua cho vẻ vang.” Sài Diễm ngắm nhìn khuôn mặt trắng trẻo, tô son rực rỡ của mình trong gương. Cô mỉm cười tự tin vô cùng vì chính bản thân mình, cảm thấy câu nói này đúng quá đi mất.

Lại nhìn bộ quần áo đang mặc, cô không cười nữa, mà thay giày rồi đi ra khỏi nhà.

Mới chỉ sau một kỳ nghỉ lễ mà lúc bước vào cánh cửa tòa nhà An Tiệp, Sài Diễm bỗng có cảm giác “vật thì còn đó, người đã khác xưa”. Cô nhìn các đồng nghiệp thì không có cảm giác gì, còn đồng nghiệp nhìn cô lại khá gượng gạo.

Sài Diễm cảm thấy chuyện này là rất bình thường. Đổi lại là bất cứ ai, hẳn cũng không thể vô tư khi phải đối diện với một đồng nghiệp sắp nghỉ việc. Cô vùi đầu vào việc bàn giao, mặc kệ vô số ánh mắt đang nhìn mình thăm dò.

Thoáng chốc đã đến buổi trưa. Sài Diễm là người không bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi. Cô gác lại mấy bảng biểu chưa chỉnh sửa xong, ra ngoài và suy nghĩ xem nên ăn đồ Tây hay đồ Trung.

Mấy người cùng phòng thấy cô đi rồi mới túm tụm lại với nhau.

“Có nghe thấy chuyện gì không? Không phải Sài Diễm chủ động từ chức đâu, là bị Sophie sa thải đấy. Tôi đã nói mà, làm sao mà cô ta lúc nào cũng thắng tụng được chứ? Hóa ra là nhờ vào mấy thủ đoạn chẳng vẻ vang gì.”

“Đúng thế đúng thế, nghe nói cô ta vì tiền còn dám bán cả thông tin khách hàng nữa. Cậu nói xem sao cô ta lại không bị thu hồi và hủy giấy phép hành nghề chứ?”

“Nghe nói cũng là do Sophie niệm tình xưa, nghĩ cách ém nhẹm chuyện này xuống.”

Ngoài cửa có tiếng gõ, hai người đang nói chuyện cùng quay đầu lại, thấy Sài Diễm trong bộ váy đỏ rực đang dựa nghiêng người ở cửa, miệng nở nụ cười yêu kiều: “Nào, nói tôi nghe xem, những chuyện đó các người “nghe nói” ở đâu vậy?”

Đằng sau khung cửa kính dán giấy dán hình trừu tượng màu đỏ sậm, Sài Diễm nhìn thấy Thẩm Hiểu vừa lấy cơm xong, đang vừa nói nói cười cười với đồng nghiệp vừa tìm chỗ ngồi.

Sài Diễm đi qua cánh cửa kính ấy, đẩy cửa bước vào nhà ăn không lớn lắm của An Tiệp. Bác làm bếp thấy Sài Diễm đầu tiên, bác sững lại giây lát. Sài Diễm mỉm cười, có lẽ bây giờ đến con chuột trong cái tòa nhà này cũng biết do cô làm chuyện không đàng hoàng nên mới bị tống cổ ra ngoài rồi.

Bác lấy cơm là một người tốt. Bác chỉ sững sờ giây lát rồi chào hỏi Sài Diễm: “Luật sư Sài ăn gì thế?”

“Đậu đũa xào, một bát cơm và một bát canh.” Sài Diễm liếc nhanh mấy món bên cạnh tay bác ấy rồi gọi bừa vài món. Bác lấy cơm nhanh chóng lấy đủ những gì cô gọi rồi đưa cho cô cả khay đồ.

Sài Diễm cầm khay đồ ăn, chậm rãi đi quanh mấy cái bàn tròn. Dù biết rằng các “đồng nghiệp cũ” đang nhìn mình, nhưng cô không quan tâm đến những ánh mắt ấy. Cô đi thẳng đến trước chiếc bàn đó, đặt khay lên bàn và ngồi xuống rồi cầm đũa lên gắp một ít cơm. Cô từ từ nhai kĩ cơm trong miệng, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Hiểu đang như ngáp phải ruồi, “Tớ ngồi đây cậu không thấy phiền gì chứ?”

“Tớ... không...” Không tìm thấy lời nào phù hợp, Thẩm Hiểu nhìn sang một nam đồng nghiệp đang ngồi bên. Cô ta không nói gì nữa, cúi đầu xuống, bắt chước Sài Diễm, lầm lũi ăn cơm.

Người mờ ám và người ngay thẳng cùng nhau ngồi ăn một suất cơm giống nhau, nhưng mùi vị cũng có sự phân biệt.

Lúc Sài Diễm đã ăn xong, đồ ăn của Thẩm Hiểu vẫn còn khá nhiều. Sài Diễm không vội vàng gì. Cô gạt khay cơm sang một bên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hiểu. Thẩm Hiểu cảm nhận được ánh mắt của Sài Diễm nhưng từ đầu chí cuối không dám ngẩng đầu lên.

“Thẩm Hiểu, không phải là cậu rất thích ăn canh sao? Tớ mời cậu ăn bát canh nhé.”

Trong tiếng rít như máy hút chân không, Sài Diễm đổ toàn bộ bát canh trứng rong biển lên đầu Thẩm Hiểu.

“Á!” Thẩm Hiểu dậm chân ré lên, lá rong biển vương vãi lên mái tóc đen của cô ta, trông thảm hại vô cùng. Các đồng nghiệp ở gần đấy thấy tình hình không ổn liền chạy lại can ngăn hai người. Có người đưa khăn giấy cho Thẩm Hiểu.

Thẩm Hiểu hoảng loạn lau đầu, nghiến răng ken két: “Cô và Trần Vị Nam đúng là cá mè một lứa!”

Sài Diễm lấy làm lạ. Chuyện này thì liên quan gì tới Trần Vị Nam cơ chứ.

“Trước đó Thẩm Hiểu đã bị bạn của cô phun nước vào mặt rồi.” Có một đồng nghiệp kể lại chuyện nghe được cho Sài Diễm. Không cần phải kể nhiều, Sài Diễm hoàn toàn có thể hình dung được Trần Vị Nam đã làm những gì. Cô cười nhạt, “Anh chàng ấy còn quân tử chán, nhưng tôi thì không.”

Cô liếc mắt sắc lạnh, nắm lấy cổ áo Thẩm Hiểu. Một tiếng “páp” vang lên, Sài Diễm cho Thẩm Hiểu một bạt tai.

“Cái tát này là vì trước kia tôi mù mắt, đã đối tốt với cô.” “Páp”, lại thêm một cái tát nữa.

“Cái tát này là vì cảm ơn cô thời gian gần đây đã quan tâm tới tôi.”

Ban đầu Thẩm Hiểu còn khá ngơ ngác, nhưng sau hai cái tát của Sài Diễm, cô ta đã tỉnh ra, cô ta bắt đầu điên cuồng đánh trả. Nhưng cho dù cô ta có tóm, có bắt như thế nào cũng không thể động vào người Sài Diễm dù chỉ một chút.

Sài Diễm mỉm cười tránh cú đá của Thẩm Hiểu. Cô đứng cách Thẩm Hiểu khoảng hơn một bước chân, phủi vạt áo đã hơi xộc xệch, “Thẩm Hiểu, mới đầu tôi nghĩ mãi không hiểu. Nhưng giờ thì hiểu rồi. Cô bỏ công bỏ sức ra làm những chuyện này, rốt cuộc là vì cô đố kị với tôi có đúng không?”

Những điều này là do Sài Diễm bỗng nhiên hiểu ra được từ những điều cô nghe thấy trong câu chuyện của hai nữ đồng nghiệp ban trưa. Từ trước tới nay cô không hề nghĩ tới những điều này.

Như bị điểm trúng nỗi đau trong lòng mình, Thẩm Hiểu điên cuồng lao vào Sài Diễm.

Phụ nữ đánh nhau ngoài cào cấu ra thì chẳng có gì khác. Thẩm Hiểu rất có ưu thế về chuyện này. Cô ta nhanh nhẹn, móng tay để dài, chỉ là nóng giận quá nên quên mất. Nhưng đối thủ của cô ta lại luyện Taekwondo đã nhiều năm nay.

Sài Diễm ra tay không hề nể nang. Cứ nghĩ đến việc các đồng nghiệp nói cô ta vẫn ở lại làm việc tại An Tiệp, lại còn thay vị trí của cô mà giờ còn nương tay nữa thì cô biến thành đồ ngốc mất.

Sophie tin tức nhanh nhạy, cô chạy ngay đến nhà ăn kéo hai người ra.

“Nhìn hai người xem. Thế này thì còn ra thể thống gì nữa. Hai người theo tôi lên văn phòng ngay.” Mặt Sophie tối sầm lại, vô cùng giận dữ.

Nhưng còn chưa kịp đi thì cô đã nghe thấy những tiếng giày da lộp cộp trên nền vang lên sau lưng.

“Là ai đã báo cảnh sát thế?” Người đàn ông mặc cảnh phục hỏi.

Nhìn Thẩm Hiểu đầu tóc rối bù, nước mắt lưng tròng, trông thảm hại đáng thương, Sài Diễm thầm nghĩ, đám đồng nghiệp cũ cũng thương xót Thẩm Hiểu quá. Họ sợ cô sẽ đánh cho cô ta tàn phế luôn hay sao?

Trong đồn cảnh sát.

Sài Diễm và Thẩm Hiểu mỗi người ngồi một đầu của chiếc ghế dài sơn đỏ. Họ đều cúi đầu, khóe miệng Sài Diễm khẽ nhếch lên, Thẩm Hiểu thì đang chu môi lên vì mặt mày thâm tím.

“Tôi sẽ tố cáo cô tội cố ý gây thương tích.” Thẩm Hiểu lặng lẽ nói. Sài Diễm ngẩng mặt lên, “Được thôi!”. Nụ cười của cô rạng rỡ như giọt sương sớm trên đầu ngọn cỏ ngày xuân, trong suốt lung linh, lấp lánh ánh mặt trời.

“Thẩm Hiểu, cô có nhớ không? Năm thứ tư Đại học, cái lần mà lớp chúng ta bị mất kinh phí hoạt động ấy, tôi đã nhìn thấy rồi.”

Thẩm Hiểu như bị lửa đốt cháy mông, giãy nảy khỏi chiếc ghế đang ngồi. Cô ta nhìn ra xung quanh rồi nhận thấy mình đang chột dạ, cố ta gắng trấn tĩnh lại, nói: “Cô đang nói gì vậy? Tôi không hiểu”.

“Tiền của lớp trưởng là do cô lấy, tôi đã nhìn thấy chuyện đó. Cô đừng nhìn tôi theo cái kiểu “mày là đồ mở to mắt nói bừa” như thế nhé. Tôi đã chụp ảnh lại.” Sài Diễm khe khẽ mỉm cười. Cô nghe rõ tiếng Thẩm Hiểu đang nghiến răng ken két “Đừng hỏi tôi tại sao tôi lại làm như vậy. Hãy nghĩ lại những việc cô đã làm với tôi đi.”

Thẩm Hiểu ngây người. Đúng lúc đó, Sophie cùng cảnh sát đẩy cửa bước vào. Cảnh sát hỏi ý kiến hai đương sự về việc vừa mới xảy ra.

“Tôi đánh người, phạt thế nào tôi cũng theo.” Sài Diễm bắt chéo chân, lưng dựa vào ghế, trông oai phong như một ông lớn. Sophie cau mày, có lẽ đang rất khó chịu thái độ này của cô. Cô ấy lo lắng đưa mắt nhìn Thẩm Hiểu. Thẩm Hiểu cúi đầu mắt nhìn xuống đất, giọng nói yếu ớt: “Tôi sẽ không truy cứu Sài Diễm đâu. Cô ấy hiểu lầm tôi nên mới như vậy.”

Dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Sophie lọt vào mắt Sài Diễm. Điều này khiến cô cảm thấy được an ủi đôi chút. Sophie vẫn lo lắng cho cô.

Sự việc tạm thời được coi như lắng xuống. Trước cổng đồn cảnh sát, họ tạm biệt nhau, mỗi người đi về một hướng. Sophie nói việc bàn giao còn thiếu gì, cô sẽ xử lý hết.

Được thôi. Sài Diễm ưỡn lưng uể oải. Có thể không cần đến nơi đã làm cô mệt mỏi dường ấy, cô mong còn chẳng được.

Trước khi tạm biệt, Sophie kéo cô sang một bên, nói nhỏ: Bên phía Hằng Vinh không truy cứu trách nhiệm của Sài Diễm nữa. Nhưng những thông tin nội bộ về việc cô từ chức vẫn không thể giữ kín, bị tiết lộ ra ngoài.

Ai tiết lộ chuyện này, còn phải nói nữa sao?

“Sophie, nếu cậu vẫn còn tin tớ, nghe tớ một câu, Thẩm Hiểu cậu đừng có dùng nữa thì hơn.”

Sophie nhìn Sài Diễm, muốn vỗ vai cô, nhưng rồi tay chỉ hờ hững trên không rồi ngưng lại.

“Sài Diễm à, cậu nghĩ xem thế nào rồi chọn nghề khác đi. Cậu còn làm ngành này, sẽ khó khăn đấy.” Trước khi đi, Sophie đã nói vậy.

Bầu trời Kỳ Nam sau hai ngày âm u, nặng nề, thì vào lúc một giờ chiều nay cuối cùng cũng đã đổ mưa. Mưa to như trút nước. Mưa quất vào khung cửa kính nghe rầm rầm. Trời tối sầm lại đáng sợ vô cùng. Gió quật mạnh khiến những hàng cây ven đường ào ào nghiêng ngả. Ngồi trên chiếc ghế nhựa màu cam ở cổng đồn cảnh sát đợi mưa ngớt, Sài Diễm nhìn cảnh tượng mưa dập gió vùi ở bên ngoài, thẫn thờ vô định.

Có hai người lấy tệp tài liệu che đầu vội vội vàng vàng chạy vào tránh mưa. Những giọt nước mưa nhỏ tong tong theo vạt áo họ rơi xuống đất. Chúng nhanh chóng được tấm thảm chân ở cửa thấm hút, chỉ để lại những chấm tròn không có quy luật.

Một trong hai người nói với người kia: “Người nhà của người chết cũng thật là ghê gớm, đến luật sư cũng không cho người kia tìm nữa.”

“Nhà người ta có tiền có quyền, muốn dồn ép một gã thư sinh yếu thế thì có gì là khó đâu.”

“Đúng thế, nhưng nghe nói gã đàn ông đó chẳng phải là chồng của nạn nhân hay sao?”

“Anh không biết sao, cái gã Bùi Tân Dũng kia là chồng thứ hai của nạn nhân, người phụ nữ đó lấy hai đời chồng rồi.”

Sài Diễm ngẩng đầu lên. Họ đang bàn tán về Bùi Tân Dũng sao?

Cô đang cân nhắc xem có nên hỏi hay không, thì một lần nữa cánh cửa đồn cảnh sát lại được mở ra. Một người đàn ông vừa bước vào cửa đã làu bàu không dứt về chuyện sao trời lại mưa to thế. Mái tóc vừa được tạo kiểu của anh ta đã chẳng còn ra hình dạng gì nữa.

Sài Diễm day huyệt thái dương: “Trần Vị Nam, sao anh lại tới đây?”