Chương 40

“Được thôi.” Tống Duy Bồ đặt ly nước xuống: “Vậy thứ sáu.”

Mộc Tử Quân: …

“Vậy thứ năm em không có lớp, đến cửa hàng sách làm việc.”

Mộc Tử Quân: …

“Xuống lầu ăn cơm không?” Tống Duy Bồ đứng dậy mặc áo khoác: “Nếu đi cùng tôi có thể được giảm giá 30%.”



Một giờ sau, Mộc Tử Quân lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Màn hình điện thoại sáng lên, là bạn cô nhắn hỏi về tiến triển cuộc sống du học của cô.

[Người đẹp trai đón cậu ở sân bay cậu nói lần trước.]

[Cái người vừa đẹp trai lại vừa hữu dụng đấy.]

[Có tiến triển gì không?]

Mộc Tử Quân: …

Cô bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, cầm điện thoại hung ác trả lời.

[Không có ích chút nào!!!]

[Một tên gian thương!!!]

***

Thứ năm.

Khi còn nhỏ Mộc Tử Quân từng viết bài văn: “Bầu trời hôm nay âm u, còn đổ mưa, giống như tâm trạng của tôi hiện tại.”

Tựa như tâm trạng của cô hiện tại.

Không phải là cô không lập kế hoạch làm việc, nhưng cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này mình đã bị Tống Duy Bồ lừa gạt. Một nữ sinh viên trẻ tuổi tốt bụng, ôm sứ mệnh lớn lao vượt biển đi xa, nghĩ vậy để mình cảm thấy lạc quan đi? Răng rắc, cô bắt đầu làm việc không công ở hiệu sách trên phố người Hoa.

Cô giương ô bước vào phố người Hoa, đi đến trước cửa Club, thu tán ô rồi lắc nhẹ, nước bắn vào làm ướt một ống quần cô. Còn chưa đến 9 giờ, hầu hết các nhà hàng đều chưa mở cửa, ngay cả trong sòng bạc cũng ít người hơn so với hai lần trước.

Cô quen thuộc tìm đến thang máy, khoanh tay bước vào trong. Thang máy đi lên, âm thanh gỉ sắt khi ma sát tạo ra tiếng ồn. Khi cửa thang máy mở ra, cô rẽ phải rồi đi đến cuối đường, biển hiệu “Hiệu sách tiếng Hoa Tương Tuyệt” đập vào mắt cô.

Nhớ tới bản thân còn chuyện phải nhờ vả Tống Duy Bồ, cô hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng rồi đẩy cửa bước vào.

Ước chừng là do trời âm u, hôm nay tất cả đèn trong cửa hàng sách đều được mở, ánh đèn dây tóc chiếu sáng một mảnh không gian lạnh lẽo. Mộc Tử Quân đứng trước cửa một lúc, nghe thấy trong góc phòng truyền đến một âm thanh “tách tách”.

Theo tiếng nhìn qua, Tống Duy Bồ nửa ngồi bên mép bàn, anh đang chụp ảnh những cuốn sách trên bàn. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn Mộc Tử Quân một cái, đầu hơi nghiêng về phía quầy thu ngân.

Cô bước qua chỗ anh, anh cũng quay lại, một bên vừa lấy thẻ nhớ ra khỏi máy ảnh, một bên bảo cô ngồi xuống. Hai người một đứng một ngồi trước máy tính quầy thu ngân, cô đặt túi xuống, nhịn không được hỏi: “Làm gì vậy?”

“Làm việc.” Anh nói.

Cắm đầu đọc thẻ vào máy tính, anh đứng dậy lấy chuột, tay kia tùy ý gác lên sau lưng ghế của cô. Mộc Tử Quân ngồi nghiêm chỉnh nhìn màn hình máy tính, thẻ nhớ máy ảnh mở ra, tất cả đều là ảnh anh vừa chụp.

Con chuột chuyển động một cái, anh mở trang web lên. Mộc Tử Quân nhìn một lát, nhận ra đó là giao diện quản lý của một trang web mua sắm trực tuyến trong nước.

“Giúp tôi tải lên một chút đi.” Anh nói: “Phần mô tả sản phẩm đều là mới 80%, giá thì để trống trước, buổi chiều tôi điền.”

“Anh mở cửa hàng trực tuyến à?” Mộc Tử Quân hỏi.

“Ừ.” Tống Duy Bồ gật đầu, đưa chuột trong tay cho cô: “Không phải em nói rất nhiều sách trong tiệm của tôi ở bên ngoài không còn xuất bản nữa sao? Đặt ở đó cũng không bán được, không bằng cứ mang lên mạng bán.”