Chương 41

Cuộn chuột xuống đủ loại bìa sách rực rỡ. Mộc Tử Quân lơ đãng gật đầu, lại nhớ tới chuyện gì đó nên giữ tay anh lại.

Thân thể của Tống Duy Bồ cứng đờ, muốn rút lại nhưng không được.

… Cô gái này khỏe thật.

“Chúng ta phải nói rõ nha.” Giọng cô cũng rất nghiêm túc: “Tôi đến cửa hàng sách của anh làm việc, ngày mai anh phải dẫn tôi đi tìm người, sau này cũng không thể tùy tiện bỏ gánh.”

Tống Duy Bồ sửng sốt một chút, rõ ràng không hiểu những từ ngữ tiếng Trung phức tạp này, hỏi ngược lại: “Cái gì là bỏ gánh?”

“Chính là…” Mộc Tử Quân nhất thời nghẹn lời: “Chính là anh không thể bỏ mặc tôi!”

Cô giữ chặt tay anh, anh đứng bên cạnh cô. Mưa ngoài cửa sổ có xu thế dần lớn hơn, đập vào cửa kính lách tách không dứt. Có lẽ do cửa hàng sách này quá cũ rồi, trong căn phòng thoang thoảng mùi ẩm mốc nhẹ.

Ánh mắt của Tống Duy Bồ dừng lại trên tay cô, từ từ đứng thẳng dậy.

“Được.” Anh nói, giọng nói trong không gian kín bị ép đến rất thấp: “Sẽ không bỏ mặc em.”

Tống Duy Bồ nói thời tiết ở Melbourne thay đổi nhanh chóng, đúng là vậy thật. Thứ năm mưa rơi suốt một ngày, đến thứ sáu trời lại trong lành. Sáng sớm Mộc Tử Quân chỉ tùy tiện ăn một ít thức ăn, đang ngồi trong phòng khách uống sữa thì bạn cùng phòng người Myanmar của cô gấp gáp đi vào, kích động hỏi người đang đứng ngoài cửa có phải là bạn trai của cô không.

Mộc Tử Quân lập tức thề thốt phủ nhận, người kia phát ra một tiếng than thở đáng tiếc, tiếp tục hỏi có phải anh đang theo đuổi cô không. Mộc Tử Quân thầm nghĩ quan hệ của hai người họ trước mắt thật sự có chút phức tạp, giống như tôi xem anh như cây cầu, anh lại muốn vặt lông cừu của tôi. Qua lại vài lần, tất nhiên không thể quay về mối quan hệ tiền bạc đơn thuần ban đầu.

Khi cô mở cửa ra ngoài, quả nhiên Tống Duy Bồ đang đứng ngoài cửa chờ cô.

Vóc người anh cao ráo, tay phải cầm cốc cà phê tựa trên thân xe. Cô hiếm khi thấy một người nào đứng chờ mà không chơi điện thoại, hình như anh cũng không hút thuốc, chỉ nhàm chán đứng đó chờ cô, vẫn là cái khí chất không hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh kia.

Phía sau là xe của Tống Duy Bồ. Thực ra lần đón cô ở sân bay trước đó Mộc Tử Quân đã muốn hỏi anh về chiếc xe này, gần đây lại thường thấy loại xe tương tự trên đường – đầu xe hoàn toàn giống khuôn mẫu của một chiếc hơi, phía sau buồng lái lại không có cốp xe, thay vào đó là thùng xe được gắn trực tiếp trên thân xe, cô chưa bao giờ thấy qua loại xe này trong nước.

“Pick-up truck.” Sau khi Tống Duy Bồ nghe cô hỏi vậy cũng hơi ngạc nhiên: “Trước kia em chưa từng thấy qua loại xe này sao?”

Pick-up truck, xe bán tải, cô thật sự chưa thấy qua, nhưng nghĩ kỹ lại, loại xe này thật đúng là phù hợp với tình trạng người lao động vừa đắt đỏ lại vừa thiếu hụt tại Úc hiện nay, vừa có thể di chuyển và vận chuyển, đương nhiên còn có thể… đón người từ sân bay.

“Anh dùng tiền của mình mua sao?” Mộc Tử Quân hỏi.

“Quà trong lễ trưởng thành.” Anh nói.

Cô hiểu ra, gật đầu rồi theo Tống Duy Bồ lên xe. Đi được vài bước đã thấy anh xoay người lại nhìn cô, anh nhắc nhở: “Vô-lăng bên phải.”

Lúc ngồi lên ghế phó lái, Mộc Tử Quân cảm khái từ tận đáy lòng: Thất sự có quá nhiều chỗ khác biệt mà. Như hai bán cầu Nam Bắc, mùa đối lập, kiểu xe xa lạ, thậm chí ngay cả vô-lăng bên trái hay bên phải đều phải đi nhầm vài lần mới sửa được tư duy theo quán tính.