Chương 47

Cô nhìn Tống Duy Bồ theo bản năng, đối phương cũng đưa mắt nhìn lại, biểu tình còn ngạc nhiên hơn cả cô.

“Ông ấy nói muốn gặp bà Kim.” Tống Duy Bồ nói: “Ông ấy nói hai người đã… đã ước hẹn rồi.”

Lúc này một giọng nói khác cũng vang lên, là âm thanh tiếng Trung đầy bất đắc dĩ, trong tiếng Phổ Thông mang theo chút khẩu âm nước ngoài .

“Ông nội, cháu nghe không hiểu tiếng Quảng Đông… Ông… Vị này không phải là bà Kim, vừa rồi Quản lý có nói cô ấy chỉ quen biết bà Kim thôi. Aiz, ông nội, người đừng chạy ——”

Trong chớp mắt, một hình bóng khòm khòm bất ngờ lao vào phòng. Mộc Tử Quân nhìn theo, vừa lúc đối diện với một đôi mắt già nua.

Dùng từ “già nua” này có lẽ không thỏa đáng lắm. Bởi vì ngoài nếp nhăn ở khóe mắt và đôi mắt hơi vẩn đυ.c, sau đôi mắt ấy, Mộc Tử Quân cảm nhận được mình nhìn thấy một tâm hồn vô cùng trẻ trung, khoảng mười lăm, không quá mười sáu tuổi. Người thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi kia khi nhìn thấy Mộc Tử Quân thì mắt sáng lên, lại vội vàng bước đến cạnh cô, cố gắng làm cho giọng nói Quảng Đông của mình không còn đặc sệt như vừa rồi: “Cô Kim, cô Kim cô đã về rồi à? Sao đến giờ cô Kim mới trở về vậy!”

Ông ấy nói chuyện với giọng Quảng Đông, nhưng không quá nặng. Mộc Tử Quân nhận ra trước kia có lẽ ông ấy cũng nói chuyện với Kim Hồng Mai với khẩu âm này, cô vội vàng giải thích: “Ông cụ Trần, ông hiểu lầm rồi, tôi không phải Kim Hồng Mai…”

Nhưng Trần Nguyên Cương mười sáu tuổi dường như không hiểu lời cô nói.

“Cô Kim, hôm nay tôi không có làm sai gì mà.” Ông ấy tủi thân nói: “Cô đã hứa với tôi rồi, đừng trêu đùa tôi nữa. Vũ hội tối nay sẽ bắt đầu rồi, cô ——”

“Cô đã đồng ý sẽ làm bạn nhảy của tôi mà!”

Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ nhìn nhau, lần này họ thực sự rơi vào tình cảnh bối rối không biết làm sao.

Cửa của phòng riêng bị kéo ra, chủ nhân của bóng dáng lúc nãy cuối cùng cũng đã đến nơi. Đối phương có gương mặt lai, thoáng nhìn qua vẻ ngoài là người Châu Á, nhưng một số chi tiết trên ngũ quan khuôn mặt lại có dấu ấn của người phương Tây, mái tóc xoăn của anh ta thật sự có phong cách của người Ý. Anh ta có vẻ đã lường trước được tất cả sự hỗn loạn trong phòng, đánh giá Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ một chút, sau đó đưa mắt nhìn về phía người lớn không thể kiềm chế nhà mình, thở dài một hơi.

“Ông nội.” Anh ta bình ổn tâm tình rồi đi qua: “Cháu đã nói rồi, cô gái này không phải là cô Kim ——”

“Cô ấy chính là cô Kim!” Trần Nguyên Cương hoàn toàn bị anh ta làm phiền, quay đầu lại với vẻ tức giận trông giống hệt một cậu thiếu niên đang nổi cáu với ba mẹ: “Lão đậu*! Người có thể đừng xen vào chuyện con đi vũ hội nữa được không!”

*Lão đậu: cách gọi vui & thân mật để chỉ ba.

Tống Duy Bồ & Trần Tiếu Vấn: …

Mộc Tử Quân: “Lão đậu là cái gì?”

Tống Duy Bồ: “Ba.”

Mộc Tử Quân: …

Tống Duy Bồ lắc đầu không hợp lúc nói: “Học được câu thứ ba rồi?”

Mộc Tử Quân: “Ừm…”

Trường hợp này thực sự có chút khó kiểm soát, sau một hồi giằng co, Mộc Tử Quân xoay tách trà trong tay một chút, tiện thể điều chỉnh giọng điệu nói với Trần Nguyên Cương: “Tôi… chắc chắn sẽ làm những gì đã hứa với cậu, cậu đi chơi trước đi, tôi muốn nói riêng vài câu với… ba cậu.”

Lúc nãy Trần Nguyên Cương không nhận được câu trả lời, đột nhiên được Mộc Tử Quân vuốt ve như vậy, lập tức trở nên yên lặng, chống gậy loạng choạng bước ra ngoài cửa. Một nhân viên công tác vẫn luôn chờ ở cửa cũng vội vàng bước theo ông ấy. Trần Tiếu Vấn nhìn theo bóng lưng người lớn nhà mình biến mất, khi quay đầu lại lần nữa, thái độ của anh ta đối với Mộc Tử Quân có thể nói là kính nể.