Chương 8

Bác sĩ điều trị cho cô là một mỹ nữ rất thân thiện, cô ấy họ Ngải tên Diệp, giọng nói nhẹ nhàng, cơ thể tỏa ra mùi hương sạch sẽ, Tạ Vãn Nguyệt rất thích cô ấy, khi biết cô ấy là người đã đích thân truyền dịch cho mình lúc sáng lại càng quý mến hơn.

"Đừng sợ, tôi chỉ lấy một ít máu thôi."

Đầu ngón tay Tạ Vãn Nguyệt tê rần, máu đã được lấy ra, Ngải Diệp đưa mẫu máu cho y tá bên cạnh để kiểm tra, nói với Tạ Vãn Nguyệt: "Đây, cô nằm xuống đi. Nghỉ ngơi một lát, đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."

"Sáng nay chị cũng nói như vậy." Vạn Ngọc Sơn đột nhiên cất giọng.

Ngải Diệp đắp chăn lên người Tạ Vãn Nguyệt tử tế rồi ngẩng đầu nhìn anh: "Ồ, cậu đây là đang hỏi tội tôi à?"

"Đúng vậy." Vạn Ngọc Sơn hào phóng thừa nhận.

"Tôi cũng không phải thần y."

"Sốt cao mãi không khỏi, chị lại không chữa."

"Cậu gấp cái gì, nghe giảng đây này, con người sẽ phát sốt khi nhiệt độ cơ thể lên cao, vì vài nguyên nhân mà vi sinh vật trong cơ thể sinh sản nhanh một cách bất thường, phản ứng của hệ thống miễn dịch trong cơ thể sẽ tăng mạnh, bạch cầu cũng mau chóng nhân lên, cắn nuốt các thực bào cùng với các tế bào trung tính đang có hoạt tính tăng cao, nên sốt là một cơ chế bảo vệ có lợi của cơ thể con người để chống lại sự xâm nhập của các bệnh nhiễm trùng do vi khuẩn gây bệnh, miễn là không vượt quá 41°C thì khả năng tử vong rất thấp, chưa kể hôm nay cô ấy đã được truyền dịch, ít nhất cũng tới sáng mai không được sử dụng các loại thuốc khác, cậu không biết thì đừng nói lung tung."

Vạn Ngọc Sơn ngồi trên bàn, chân lại quá dài nên phải co lại một chút: "Ồ, vậy thì xin hỏi thần y Ngải, khi nào mới có kết quả?"

"Một tiếng nữa, khoảng thời gian này khả năng lây lan của bệnh cúm B tương đối nghiêm trọng, giống hệt mấy triệu chứng của cô ấy."

"Ừ, vậy trị được không?"

Ngải Diệp lấy điện thoại di động ra, lướt tới trang web đưa tin rồi đưa anh xem: "Nè, cậu tự mình xem đi."

Vạn Ngọc Sơn liếc nhìn tiêu đề "Cúm B gây ra 106 ca tử vong trong hai tháng đầu tiên trên toàn quốc, gần bằng tổng số ca tử vong của hai năm trước", không tiếp tục xem nữa, liếc mắt nhìn Tạ Vãn Nguyệt đang ngủ thϊếp đi, anh nói: "Thu xếp nhập viện."

"Vẫn chưa chắc chắn, chờ có kết quả xét nghiệm rồi nói." Ngải Diệp thu dọn đồ vụn vặt trên bàn, liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Đi ăn trước đi, quay lại sẽ có kết quả. Ở đây đã có người trông chừng."

Vạn Ngọc Sơn đứng dậy theo cô ra ngoài. Hai người đến nhà ăn của bệnh viện, tìm một góc ngồi xuống.

Buổi sáng Ngải Diệp từ Vạn gia trở về bệnh viện, tạm thời bị điều đi phối hợp làm một ca phẫu thuật, vẫn chưa ăn cơm, lúc này đã đói đến mức ngực dính vào lưng, ăn ngấu nghiến một hồi, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu, thoải mái uống thêm ngụm canh rồi hỏi: "Cậu tính sẽ cưới cô gái nhỏ này thật sao?"

"Ừ."

"Thế ai kia thì sao?"

"Ai?"

"Bạch Mộ Tuyết."

"Ở Mỹ.”

Chiếc đũa trong tay Ngải Diệp chọc chọc vào khay: "Ý tôi đâu phải vậy."

"Chị rảnh rỗi tới vậy sao?" Vạn Ngọc Sơn không ăn, đúng là quá khó ăn.

"Bây giờ thì rảnh, chút nữa chắc là bận đó."

"À, vậy nói về Lý Thư Khanh đi."

"Cút."

"Mợ rất thích tên đó mà."

"Mẹ tôi điên rồi."

"Lần này tôi với bà ấy đứng cùng một phe."

"Đang nói về cậu, sao tự dưng lại kéo sang người tôi, kẻ như cậu suốt ngày chỉ biết dùng mấy mánh này."

"Bởi vì tôi đang bảo vệ quyền riêng tư."

"Hehe." Ngải Diệp cười gượng, "Cậu mà còn có quyền riêng tư? Hôm nào ra khỏi cửa tôi đều nghe thấy mấy tin đồn về cậu đó, mỗi ngày một kiểu."

"Toàn là giả thôi, vậy mà chị cũng tin?"

"Thế sự thật là gì?"

"Không nói cho chị biết."

"Tôi có còn là chị cậu không?"

"Tất nhiên."

Ngải Diệp cảm thấy không thể nói chuyện phiếm tiếp nữa, lườm anh một cái, lại cúi đầu ăn cơm, thấy anh không ăn, lại gắp miếng thịt từ trong đĩa anh vào bát mình.

"Chị đúng là chả kén ăn gì."

"Đói quá thì cái gì cũng nuốt được thôi, chỗ này của bọn tôi hôm nào cũng vội vội vàng vàng, tới mức không kịp nhấp ngụm nước, còn sức đâu mà lựa đồ ngon để ăn, sao giống với đại thiếu gia đây được."

"Chị là thiên sứ áo trắng, tôi đây chỉ là con sâu mọt thôi."

"Sâu mọt này có rất nhiều tiền, có thể tài trợ cho bệnh viện chúng tôi một chút, giúp cải thiện cơm ở nhà ăn không? Cậu nhìn chị mấy hôm nay gầy đi mấy vòng nè."

"Sao chị không tìm Lý Thư Khanh đi, anh ta cũng có tiền."

"Chị đây từ chối nói chuyện với cậu."

Vạn Ngọc Sơn ngồi đợi cô ấy ăn xong, tay chân anh dài, ngồi trên ghế trong căng tin đúng là không phù hợp chút nào, hơn nữa xung quanh cũng có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ sang bên này, ồn ào phát hoảng, anh giục cô: "Ăn mau đi."

Ngải Diệp liếc nhìn đồng hồ: "Kết quả còn chưa có, cậu gấp cái gì, lo lắng à?"

Vạn Ngọc Sơn nói: "Tôi sợ cô ấy chết xó ở đây thì không biết nói thế nào với Tạ gia."

Ngải Diệp cảm thấy tên này đúng là không có tình cảm, chuyện sống chết cũng không khiến anh để tâm, cô ấy không ăn nổi nữa, buông đũa xuống, nói: "Đi thôi."

Hai người bưng đĩa cơm đi ra ngoài cửa, trên đường đi, có không ít người chào hỏi Ngải Diệp, nhưng phần lớn là nhìn chằm chằm Vạn Ngọc Sơn, trong bệnh viện cũng có vài bác sĩ đẹp trai, nhưng người đàn ông này lại đẹp trai đến mê hoặc.

Kết quả xét nghiệm máu đúng là cúm B, Ngải Diệp nói: "Tôi sẽ sắp xếp một phòng bệnh, đã vậy thì ở lại đây một đêm đi."

Tạ Vãn Nguyệt mơ hồ cảm giác mình bị ai đó bế lên, đi một đoạn, lại rẽ thêm hai lần, cuối cùng vào trong một căn phòng, người đàn ông đặt cô lên giường, sau đó có người cởϊ qυầи áo cô ra, cô không chịu cởi, tay chắn trước ngực nhưng bất thành, cuối cùng bị lột sạch chỉ còn mỗi nội y, sau đó căn phòng im ắng lạ thường, có người đỡ cô ngồi dậy uống nước. Cô khát nước đến sắp chết, cứ tu ừng ực từng ngụm rồi lại nằm xuống. Sau đó cô nằm mơ, trong mơ thấy mình lúc nhỏ đang cùng cha mẹ ra ngoài chơi, nằm trên bãi biển phơi nắng, cha mẹ vây quanh cô, hai người thì thầm vào tai cô, giống như âm thanh tuyệt diệu nhất thế gian này, thoải mái lại an tâm, nhưng chỉ một lúc sau, cảnh tượng trong mơ lại thay đổi, cha mẹ không còn nữa, chỉ có cô nằm một mình, bờ cát nóng hừng hực, ánh mặt trời rực rỡ. Toàn thân cô rất đau, cô gọi cha, không ai trả lời, cô lại gọi mẹ, cũng không ai trả lời, cô khóc rấm rức nửa ngày mới nghe thấy một thanh âm khàn khàn mang chút không kiên nhẫn bên tai: "Đừng khóc nữa."

Tạ Vãn Nguyệt nhào đến chỗ giọng nói ấy.

Vạn Ngọc Sơn nhanh tay lẹ mắt chộp được người lao tới, càng thêm mất kiên nhẫn.

Cũng không biết cô lấy sức lực đâu ra ôm chặt lấy anh mãi không buông, buộc anh phải dùng sức gỡ từng ngón tay cô ra.

Giấc mơ của Tạ Vãn Nguyệt càng ngày càng tang thương, cô nhớ ra trần thế này không còn Tạ Chân nào nữa, chỉ còn lại cô mà thôi, cô phải kiên cường sống tiếp, chăm sóc mẹ thật tốt, cô nén tiếng khóc, từ từ bình tâm lại. Núi đao biển lửa nào rồi cũng sẽ vượt qua, chỉ cần cô có bản lĩnh, không cần phải sợ bất cứ thứ gì.

Vạn Ngọc Sơn ngồi bên giường, sắc mặt vô cùng khó coi, đột nhiên bị đánh thức, càng nhìn càng thấy giận, vậy mà kẻ chủ mưu cứ thế chìm vào giấc ngủ, nhiều năm qua chưa bao giờ anh bực bội tới đến vậy, đánh với ông trời thì vô cùng sảng khoái, đánh với lão nhân thì tâm tình bại hoại.

Sáng hôm sau Ngải Diệp cũng tới, vừa vào cửa đã thấy Vạn Ngọc Sơn xụ mặt, tâm trạng chẳng thoải mái chút nào, Vạn Ngọc Sơn này có một ma lực, chính là khi tâm tình anh không tốt thì cho dù có là ai, dù vui vẻ tới chừng nào, chỉ cần bị anh liếc nhìn một cái, tâm tình tự nhiên xấu đi ngay.

Tạ Vãn Nguyệt cũng đã tỉnh, cô bị sốt cao nên mất nước nhiều, đôi môi khô khốc, xem ra tối qua không được đút miếng nước nào.

Ngải Diệp rót một ly nước đưa cho Tạ Vãn Nguyệt, Tạ Vãn Nguyệt cảm động muốn khóc, giơ ly lên mấy uống mấy ngụm là cạn, cô ấy lại đo lại nhiệt độ, vẫn là 38°. Ngải Diệp pha thuốc, lại chuẩn bị chai truyền nước, quay đầu nói với Vạn Ngọc Sơn: "Để dì Từ tới chăm sóc cho cô ấy đi, cậu ở đây người ta không khỏe nổi đâu."

Vạn Ngọc Sơn vừa ngủ dậy, đầu tóc rối tung lộn xộn, đôi mắt nheo lại, lạnh lùng hỏi cô: "Tại sao?"

"Ngài là đại thiếu gia, có thể hầu hạ được ai? Gọi người khác tới đi." Ngải Diệp ném cho anh chút sát thương.

"À." Vạn Ngọc Sơn lấy điện thoại di động ra gọi về nhà, cho người đưa Từ Tố Phương sang đây.

Ngải Diệp xuống căng tin mua một ít cháo cho Tạ Vãn Nguyệt, cô gái nhỏ này đúng là đáng thương, còn bé như vậy đã phải lấy tên kia làm chồng.

Tạ Vãn Nguyệt ăn chút cháo nhưng trong lòng lại rất sốt ruột, hôm nay là giao thừa, vậy mà cô lại đổ bệnh ở đây, bất luận thế nào chiều nay cô cũng phải trở về Vạn gia, đêm giao thừa không thể ở trong bệnh viện được.

Có thể do lời cầu nguyện có tác dụng, hoặc là do cơ thể cô tốt, tới trưa thân nhiệt cô đã giảm xuống chỉ còn 37,5°C, xem như có chút khởi sắc.

Tạ Vãn Nguyệt hỏi mình có xuất viện được hay không, Ngải Diệp cười đáp: "Đương nhiên là được, uống thuốc đúng giờ, uống nhiều nước, tránh ăn đồ sống, ăn uống thanh đạm, cách hai giờ đo nhiệt độ một lần."

Từ Tố Phương đưa Tạ Vãn Nguyệt tới bãi đỗ xe ngầm. Buổi sáng lúc Từ Tố Phương đến đã thấy Vạn Ngọc Sơn rời đi. Từ Tố Phương giải thích trong nhà còn có việc đang đợi anh xử lí. Tạ Vãn Nguyệt không thèm quan tâm, thực ra cô còn mong Vạn Ngọc Sơn không ở đây thì sẽ tốt hơn.

Về đến Vạn gia đã là buổi chiều, các viện đều rất náo nhiệt, mấy đứa nhỏ thỉnh thoảng đốt một tràng pháo nổ, tiếng nổ lụp bụp, đúng là không khí đón năm mới.

Tạ Vãn Nguyệt trở lại nơi ở của Vạn Ngọc Sơn, nhưng anh không ở đó, cô nằm xuống giường nghỉ ngơi rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, thi thoảng bị Từ Tố Phương đánh thức để uống nước, đi vệ sinh vài lần. Trở về lại tiếp tục ngủ tới tận sáu giờ, Từ Tố Phương lại đánh thức cô dậy lần nữa, nói đã đến giờ ăn tất niên.

Tạ Vãn Nguyệt đo nhiệt độ cơ thể, là 37°C, rất bình thường, tuy cô thấy không khỏe lắm vì mới ốm dậy nhưng chống chọi qua tối hôm nay thì không thành vấn đề, tuổi trẻ thật tốt.

Bữa cơm tất niên ở Vạn gia rất náo nhiệt, các chú bác, lão thái thái, Vạn Ngọc Sơn và Tạ Vãn Nguyệt ngồi ở bàn chính, những người còn lại lần lượt ngồi ở bàn dưới dựa theo bối phận. Tạ Vãn Nguyệt mới khỏi bệnh nên ăn uống không ngon, nhưng thấy những người khác ăn uống vui vẻ, cô cũng vui lây, tự hỏi không biết liệu Lương Mạn cách xa vạn dặm có mang tâm trạng giống như cô hay không.

Mặc dù không biết tương lai sắp tới sẽ ra sao, nhưng được sống để ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ thế này đã là là một đặc ân của trời cao.

Tạ Vãn Nguyệt muốn trưởng thành nhanh hơn một chút.