Chương 26

Diễn xuất của Nhậm Vân Dao tuyệt đối thuộc hàng nhất nhì trong những Hoa đán tuyến một, bằng không cô cũng sẽ không được Quách lão coi trọng, trực tiếp lựa chọn trở thành nữ chính của 《Thịnh Thế 》.

Hơn nữa, có một việc chỉ có Nhậm Vân Dao cùng người đại diện của cô biết, An Thiều Dương studio đối với bộ phim 《Thịnh Thế 》 cũng là vô cùng coi trọng, cho rằng đây là cơ hội tốt để Nhậm Vân Dao tiến thêm một bước trong sự nghiệp, vì vậy ngoại trừ hao tổn tâm sức thật lớn giúp cô chế tác kịch bản AI hoàn hảo, ngay cả bản thân An Thiều Dương cũng đã nhiều lần thảo luận kịch bản với Nhậm Vân Dao, còn có không ít lần diễn thử cùng cô.

Tình cảnh lần đầu Ti Tích gặp gỡ Nhậm Vân Dao này, tuy rằng cô chưa từng diễn thử cùng An Thiều Dương, thế nhưng An Thiều Dương từng diễn vai Ti Tích trước mặt cô, vậy nên Nhậm Vân Dao có thể cảm nhận rõ ràng, thiếu niên đang diễn chung với cô có thực lực không hề thua kém An Thiều Dương!

Hơn nữa, không biết có phải xuất phát từ hiệu ứng cảnh quay và tạo hình hay không, Nhậm Vân Dao thậm chí còn cảm thấy Ti Tích mà Sở Ngôn diễn dịch so với An Thiều Dương còn sinh động hơn vài phần! Giống như cảnh vừa rồi, ngay khi Sở Ngôn… không! Là Ti Tích chậm rãi bước về phía cô, cô cư nhiên cảm giác bản thân hít thở không thông.

Nếu như thực sự là Trang Nhược, bằng vào kinh nghiệm Ám vệ nhiều năm tuyệt đối có thể làm ra ứng phó. Thế nhưng Nhậm Vân Dao chung quy cũng không phải Trang Nhược, vậy nên đến khi đối mặt với Ti Tích chân thật, cô thoáng cái liền luống cuống, vậy nên mới dẫn đến cảnh quay vừa rồi NG.

Bất quá, Nhậm Vân Dao cũng không hổ là Nhậm Vân Dao, sau khi NG hai lần, cảnh quay này đã hoàn mỹ thông qua. Lúc Quách lão nhìn lại thành quả còn vô cùng cao hứng tán thưởng Sở Ngôn và Nhậm Vân Dao, tuy rằng trong lời của ông có nhắc cả hai người, thế nhưng Nhậm Vân Dao lại biết, Quách lão hiển nhiên càng thỏa mãn với biểu hiện của Sở Ngôn.

Trong lúc nhất thời, Nhậm Vân Dao đối với Sở Ngôn lại nhiều thêm vài phần coi trọng.

Buổi chiều hôm đó, Sở Ngôn liền gặp được nam chính Diệp Lăng vừa ra ngoài đuổi lịch trình trở về, Nhậm Vân Dao vô cùng cao hứng giới thiệu Sở Ngôn cho đối phương: “Lão Diệp, đây là Tiểu Ngôn, hôm nay vừa vào đoàn phim. Mấy hôm trước khi anh đi không phải có nói muốn xem đối thủ một mất một còn của mình sao, hiện tại Tiểu Ngôn đã tới rồi. Bất quá đợi lát nữa khi anh diễn với cậu ta có thể sẽ hơi chút kinh ngạc, diễn xuất của cậu nhóc này rất tốt.”

Diệp Lăng cười cười nhìn Nhậm Vân Dao, sau đó lại nhìn Sở Ngôn.

Ngoại hình anh tuấn, thân thể cường tráng cùng với khí chất thong dong rộng lượng, điều này khiến ấn tượng đầu tiên của Sở Ngôn với Diệp Lăng rất tốt. Kiểu đàn ông này chính là loại hình thứ hai y thích, mà loại hình thứ nhất đương nhiên là… cũng không cần nhắc lại.

Nghe ý tứ hàm ẩn trong lời của Nhậm Vân Dao, Diệp Lăng không khỏi dâng lên vài phần hứng thú, anh vươn tay ra, nhìn Sở Ngôn nói: “Nghe nói cậu năm nay mới mười tám tuổi, thực sự còn rất trẻ đó! Nhớ năm đó khi anh ở tuổi của cậu cũng chỉ có thể lăn lộn làm diễn viên quần chúng, hiện tại cậu đã có thể để Nhậm Đại Dao khen ngợi như vậy quả là không tầm thường. Tự giới thiệu một chút, anh là Diệp Lăng.”

Nhâm Vân Dao lập tức mắng: “Ai là Nhậm Đại Dao chứ? Anh nói rõ ra xem!”

Diệp Lăng cười cười không nói.

Sở Ngôn lễ phép cúi đầu, nghiêm túc bắt tay Diệp Lăng, cười nói: “Ngài Diệp quá khen, hân hạnh được biết ngài.”

Diệp Lăng nói: “Đừng cái gì ‘ngài’ nọ ‘ngài’ kia, gọi một tiếng ‘ca’ là được, để ý những thứ phiền phức kia làm gì?”

Sở Ngôn mỉm cười tiếp nhận ý kiến của đối phương.

Trong đoàn phim, ngoại trừ nam chính Diệp Lăng và nữ chính Nhậm Vân Dao, kỳ thực Sở Ngôn cũng là một trong những diễn viên có danh tiếng lớn nhất.

Diễn viên thủ vai nam 2 Triệu Phong mặc dù cũng là diễn viên tuyến một, thế nhưng gần đây tiếng tăm khá ảm đạm, bất quá diễn xuất cũng phi thường xuất sắc, nhờ vậy mới được Quách lão coi trọng. Mà trong những diễn viên tuyến hai khác, Sở Ngôn hiện tại đã leo lên vị trí 215 trong bảng xếp hạng ‘Hoa tinh rực rỡ’, tiếp cận rất gần với ba người Diệp Lăng, Nhậm Vân Dao cùng Triệu Phong.

Mặc dù mọi người đều không rõ vì sao vị Tiểu sinh gần đây đang rất nổi tiếng lại đột nhiên chạy tới diễn nam 4, vậy nên ban đầu mọi người đều ôm thái độ quan sát tương đối với Sở Ngôn, thế nhưng sau thời gian ở chung, tất cả đối với cậu diễn viên trẻ này đều có chút hảo cảm, vậy nên suy nghĩ cũng hơi thay đổi.

Sở Ngôn sẽ không hoàn toàn hạ thấp bản thân, cùng người xa lạ gọi anh xưng em vô cùng thân thiết, thế nhưng chỉ cần có việc cần đến y, y cũng sẽ không bày ra tư thế ngạo mạn vô lế mà còn rất khách khí thảo luận, sau đó sẽ phối hợp với công việc của mọi người.

Loại thái độ không quá nhiệt tình lại đủ tôn trọng này khiến các nhân viên công tác trong đoàn phim rất hưởng thụ. Bởi vì, giả dụ một ngôi sao vô cùng nổi tiếng thực sự làm ra được hành động không chút cách biệt với bọn họ, quá mức thân mật ngược lại sẽ khiến người ta nghĩ bậy ‘Đây hẳn đều là giả vờ đi!’

Đương nhiên, không thể phủ nhận có những người như vậy, thế nhưng loại thái độ xa gần thỏa đáng này của Sở Ngôn lại càng khiến người ta cảm thấy hài lòng.

Mà khi phó đạo diễn của đoàn phim không tự chủ được khen Sở Ngôn trước mặt Quách lão mấy câu, Quách lão liền giương mắt liếc nhìn trợ thủ của mình, nói: “Còn chưa qua nửa ngày đã bị người ta thu mua?”



Phó đạo diễn cười híp mắt, nói: “Quách lão, không phải ngài cũng khen Sở Ngôn diễn xuất rất tốt sao?”

Quách lão khẽ hừ một tiếng, gật đầu rồi không nói thêm nữa, ánh mắt thật ra còn lén lút nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa vài lần. Lúc này Sở Ngôn đang tập diễn cùng Diệp Lăng, Diệp Lăng không phải loại người tự phụ, nếu nhóm người Nhậm Vân Dao đều nói Sở Ngôn diễn xuất không tệ như vậy anh tự nhiên sẽ không phớt lờ.

Trong lúc diễn tập, Diệp Lăng kinh ngạc phát hiện Sở Ngôn quả thực có diễn xuất rất tốt, loại tốt đẹp này là một cảm giác rất khó hình dung, nó vô cùng kỳ diệu, giống như trong sự biểu diễn của cậu có thêm một phần linh hồn, rõ ràng những động tác này không có bao nhiêu đặc thù, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy thực sự có một nhân cách riêng biệt vừa được tạo thành.

Sau khi diễn thử hai lần, Diệp Lăng suy tư một lát, mỉm cười thử hỏi: “Xem ra Nhậm Đại Dao quả thực không có nói sai, diễn xuất của Tiểu Ngôn quả thực rất tốt. Có cơ hội anh phải tìm bộ 《Huyết chiến》 xem lại một chút.”

Hiếm có cơ hội gặp được diễn viên có diễn xuất tốt như vậy, Sở Ngôn cũng rất vui vẻ, thực lực của Diệp Lăng không kém hơn Nhậm Vân Dao, thậm chí phải nói là mạnh hơn vài phần. Chí ít vừa rồi lúc đối diễn Sở Ngôn cũng cảm giác được một tia lực lượng tương. Bất quá, diễn xuất của Diệp Lăng vẫn chỉ có ở mặt ngoài, bị kịch bản AI ảnh hưởng khá lớn, đặt ở đời trước của Sở Ngôn, nhiều lắm cũng chỉ có thể tính là Tiểu sinh tuyến hai diễn xuất khá tốt.

Nghĩ vậy, Sở Ngôn hơi cong môi, mỉm cười: “Diệp ca thích xem kịch bản văn tự chứ? Em nhớ Đàm lão tiên sinh biên kịch của 《Thịnh Thế 》 lúc còn trẻ cũng là một tác gia trứ danh, ngài ấy viết tiểu thuyết rất tốt, như vậy kịch bản hẳn là cũng vô cùng hấp dẫn.”

Diệp Lăng nghe vậy, nói: “Vậy sao? Nếu có cơ hội anh cũng phải xem một chút.”

Hai người trò chuyện một lát, phía Quách lão cũng bắt đầu gọi người, vì vậy cảnh quay lần đầu gặp gỡ của Cơ Nguyên Thanh và Ti Tích cũng bị Quách lão tiến hành sớm, chính thức bắt đầu.



Hệ thống khí hậu nhân tạo trên tinh cầu truyền hình này đã được thông báo điều chỉnh thành mua đông lạnh lẽo, hạt tuyết dày như lông ngỗng chậm rãi phiêu đãng khắp bầu trời đô thành Lương quốc, rất nhanh, cả mặt đất đã bị một tấm thảm lông trắng nõn bao phủ, mềm mềm xốp xốp, khi dẫm chân lên còn phát ra thanh âm ‘sàn sạt’.

Cảnh quay này là sau khi Trang Nhược chạy khỏi tay Ti Tích, vì trọng thương nên không thể lập tức trở về Tấn quốc. Trong lúc nàng hôn mê bất tỉnh, Cơ Nguyên Thanh phi thường lo lắng, vì vậy nhịn không được thống lĩnh một đội nhân mã nhỏ chạy tới đô thành Lương quốc, quyết tâm lén lút tìm cứu Trang Nhược.

Mà trên một con phố khác, rộng rãi nhất cũng phồn vinh nhất tại đô thành, do có tuyết rơi nên những gánh hàng nhỏ ven đường đều đã thu dọn về nhà. Sắc trời hoàng hôn dần tối, Cơ Nguyên Thanh vừa nhận được chút manh mối, đang trên đường quay về nơi ẩn náu lại đυ.ng phải Ti Tích.

Nhân vật Ti Tích này, ở trong kịch bản hoàn thành là loại người không có quy tắc để phỏng đoán, bản thân y là là Thái tử được vinh sủng nhất của Lương quốc, thế nhưng trong cung điện lại không cho phép bất luận cung nữ nào tiến vào hầu hạ. Y thích sưu tập đồ sứ, thế nhưng một giây trước rõ ràng còn đang vui vẻ thưởng thức, một giây sau đã có thể ném gốm sứ thành từng mảnh vụn nhỏ.

Nếu nói Ti Tích tính tình thô bạo, như vậy tuyệt đối là sai lầm. Đã từng có một vị cung nữ bất cẩn đem trà nóng đổ ập lên tay y, đã phỏng đến phồng thành bọt nước, y lại rất bình tĩnh đuổi cung nữ lui xuống, không quá để ý. Thế nhưng, cũng đã có lần, có một thị vệ theo thường quy tuần tra trong Hoàng cung, Ti Tích chỉ liếc mắt nhìn một cái liền đột nhiên ra lênh: “Kéo xuống chém.”

Không có bất kỳ nguyên do gì, y vì cái gì vui vẻ không có người nhìn ra, y vì cái gì tức giận cũng không ai nhận biết.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác, một vị Thái tử còn trẻ như vậy cố tình lại đem toàn bộ Lương quốc nắm chặt trong tay, Phụ hoàng của y từ lâu chỉ còn là một con rối, y mới chính là người cầm quyền chân chính ở Lương quốc.

Mà lần này, Ti Tích liền phi thường kỳ quái, đơn độc một mình bung dù dạo bước trên con đường đá xanh vắng lặng.

Cơ Nguyên Thanh dọc theo đường lớn mà đi, Ti Tích liền vừa vặn đi ngược chiều với hắn.

Đại tuyết đem cả thế giới bao phủ trong một sắc màu trắng xóa, vị Thái tử Lương quốc cao ngạo thanh lệ cứ như vậy bung dù dẫm từng bước trên nên tuyết. Y mặc một cái áo choàng lông cừu trắng thật dài, màu áo càng sấn thêm sự mướt mịn của làn da, da của Ti Tích rất trắng, đôi môi không có nụ cười, an tĩnh đi tới, phảng phất không hề chú ý đến Cơ Nguyên Thanh ở phía đối diện đang đến gần.

Từ ánh mắt đầu tiên Cơ Nguyên Thanh đã nhận ra được Ti Tích, trong lòng hắn lập tức khẩn trương không ngớt. Mà theo đó, biểu hiện của Diệp Lăng phi thường sinh động, theo camera mini ghi lại, thần sắc của hắn chợt biến, thế nhưng lại rất nhanh che giấu đi, cúi thấp đầu muốn nhanh chóng bước qua.

Ti Tích giống như chuyện gì cũng không phát hiện, vẫn nhàn nhã dạo bước trên đường.

Trong trận đại tuyết, thiếu niên áo trắng phảng phất như một tiên nhân cao nhã xuất trần, che dù bước chậm, thong thả mỹ hảo.

Ngay lúc Cơ Nguyên Thanh sắp vượt qua tính tình, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, một tiểu hài tử xiêm y vải bông bất chợt va vào chân Ti Tích, tán dù y đang cầm trên tay cũng theo đó vẽ ra một quỹ tích êm dịu giữa không trung, rơi xuống trước mặt Cơ Nguyên Thanh.



Thân thể Cơ Nguyên Thanh lập tức cứng đờ.

—— Nơi này là đại bản doanh của Lương quốc, đây là địa bàn của Thái tử Lương quốc, Ti Tích.

Cơ Nguyên Thanh giả vờ chuyện gì cũng không để ý đến, vội vàng guồng chân muốn vòng qua một bên, nào ngờ đột nhiên nghe được từ phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng lại rất êm ái: “Vị công tử này, thật xin lỗi vì đã ngáng đường của ngài.”

Tiếng nói vừa dứt, một thân ảnh màu trắng xẹt qua bên cạnh Cơ Nguyên Thanh, thiếu niên tuấn mỹ tú lãng cúi người nhặt tán dù lên, y phi thường kiên nhẫn phủi vuốt hoa tuyết trên tán dù, sau đó lại hơi ngồi xuống nhìn về tiểu hài tử đang khóc lớn không ngừng kia.

Hài tử nọ cũng không ngờ sẽ va vào người khác, ngẩng ra một chốc liền ngoác miệng gào khóc, rõ ràng là bản thân làm sai lại khóc đến vô cùng oan ức. Từ góc độ của Cơ Nguyên Thanh, hắn chỉ thấy vị Thái tử Lương quốc đã từng có duyên gặp mặt một lần này vuốt ve mái tóc của hài tử, vừa cười vừa nói: “Ta không đau, ngươi cũng không đau, đi thôi.”

Dung nhan của thiếu niên quá mức mỹ hảo, nụ cười cũng quá mức ấm áp, hài tử nọ ngẩn người, nấc lên một tiếng liền chạy đi.

Ti Tích nâng tán dù đã được phủi sạch, lần nữa che lên đầu mình, nụ cười bên môi y còn chưa tan đi, đôi mắt trong suốt nhìn nam nhân mặc áo gai trước mặt, cười nói: “Trời sắp tối rồi, vị công tử này xin chú ý hành trình, cái lạnh mùa đông của Lương quốc luôn kéo đến rất nhanh.”

Nói xong những lời này, thân ảnh của Ti Tích cũng lóe lên quỷ dị như vừa rồi, chậm rãi giương dù tiêu thất giữa đại tuyết mênh mông.

Mà ở phía sau, Diệp Lăng cũng dõi mát nhìn theo bóng dáng rời xa của Sở Ngôn, đôi mắt hơi híp lại, không nói thêm gì.

Cho dù đã rời đi, thiếu niên vẫn không có chút thả lỏng nào, bóng lưng của y mang theo một loại cô tịch hiu quạnh độc hữu, nhìn thế nào cũng thấy rất tiêu điều. Hiện tại y không phải Sở Ngôn, y chính là Ti Tích, bất quá không khí khẩn trương tại trường quay không hiểu sao cũng dần tiêu tán, đến cuối cùng, Diệp Lăng lại bất chợt nở nụ cười, tăng thêm một câu thoại ——

“Mùa đông Lương quốc rất lạnh, thế nhưng Tấn quốc lại chưa từng có mùa đông.”

Màn diễn này, kết thúc!



Quách lão từ sớm đã phát hiện, để người có khả năng diễn xuất càng cao đối diễn với Sở Ngôn thì hiệu quả thu được lại càng tốt. Giống như vừa rồi, cậu trai trẻ này cư nhiên có thể kéo Diệp Lăng tự thân phát huy, tăng thêm một câu thoại đầy hàm ý, hơn nữa cảm xúc của Diệp Lăng so với trước đây càng thêm xuất sắc!

Nếu nói, trước kia Diệp Lăng chỉ có năm phần trở thành Cơ Nguyên Thanh, như vậy hiện tại chí ít đã nhập vai đến tám phần!

Diễn xuất đến độ này quả thực khiến người kinh diễm, ngay cả Quách lão cũng không nhịn được tán thưởng vài câu. Mãi đến khi lịch quay ngày hôm nay kết thúc, Quách lão vẫn luôn nghiêm khắc quy củ còn phi thường luyến tiếc nói: “Thực sự đáng tiếc, phần diễn của Ti Tích trong tuần này đã có thể quay xong, nếu như có thể cho cậu thêm một ít đất diễn cũng không phải chuyện xấu!”

Đối với việc này, Sở Ngôn chỉ mỉm cười biểu thị: “Cháu sẽ chuyên tâm quay phim thật tốt.”

Ngày làm việc đầu tiên kết thúc, Sở Ngôn thay phục trang ra rồi cùng Chu Hòa Huy trở về nơi ở. Cả tinh cầu truyền hình này đều đã bị đoàn phim 《Thịnh Thế 》 thuê lại, vậy nên Sở Ngôn cũng được xa xỉ phân cho một nơi ở đơn độc, có thể tiến hành nghỉ ngơi và điều chỉnh tự do.

Bất quá, hiện tại khi cậu vừa về đến trước biệt thự được phân phối liền nhìn thấy một bóng người cao ngất đứng ở trước cửa, đối phương ngẩng đầu lên cao cũng không biết đang nhìn gì.

Sở Ngôn hơi thoáng ngẩn ra, người nọ cũng vừa vặn phát hiện cậu đã trở về.

Người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị ưu nhã cất bước đi tới, gương mặt tuấn mỹ như đao khắc không có chút biểu tình di động gì, trên người mặc một bộ áo khoác dài màu đen, khí chất ung dung, thần sắc trầm tĩnh. Hắn cúi đầu nhìn thiếu niên trước mặt, còn chưa mở miệng đã nghe Sở Ngôn cười nói: “Hạ tiên sinh, thật không ngờ tôi đã đến tinh cầu truyền hình được thuê trọn gói rồi vẫn có thể gặp được ngài.”

Ngụ ý là: Đây là nơi đoàn phim thịnh thế đã thuê trọn gói, anh xuất hiện như vậy có phải không đúng quy củ hay không?

Thế nhưng, ngay sau đó Hạ Bách Thâm đã ưu nhã nhíu mày, khó được một lần lộ ra nụ cười, nói: “Tôi nghĩ, xuất hiện ở một tinh cầu thuộc sở hữu của mình, hẳn là không có vấn đề gì đi.”