Chương 8

Sở Ngôn gia nhập đoàn phim 《Huyết chiến 》 cũng đã được hơn một tháng, còn làm thân với rất nhiều nhân viên công tác.

Nói ví dụ như đạo diễn Vương, ông luôn cảm thấy người thiếu niên này rất tao nhã, phong độ nhẹ nhàng, diễn xuất cũng tốt ngoài dự đoán, đối xử với mọi người vẫn luôn cực kỳ lễ phép.

Đây là lần đầu tiên đạo diễn vương nhìn thấy bộ dạng tâm tình nóng nảy của Sở Ngôn như vậy.

Trên gương mặt tuấn tú trắng nõn của thiếu niên hiện lên vẻ giận dữ xấu hổ, đôi mắt trong suốt dùng sức trợn to nhìn về phía Lý Triết Thiên, trong mắt lóe ra quang mang quật cường bất khuất. Tất cả biểu tình giống như đang trùng khớp với bộ dáng của trong buổi thử vai, khi ấy cậu diễn Chử Thần bị ủy khuất không muốn nghe lời anh trai, mà hiện tại Sở Ngôn cũng chính là đang bị ủy khuất!

Đạo diễn Vương sửng sốt, tỉ mỉ cân nhắc lại lời nói của Sở Ngôn, hoang mang hỏi thăm: “Sở Ngôn, cậu nói vậy là có ý gì?”

Việc phát sinh kế tiếp thực sự khiến đạo diễn Vương phi thường sợ hãi.

Kịch bản AI thực sự rất khó chế tác, mà một phần kịch bản AI hoàn mỹ càng thêm quý hiếm. Người đại diện của Sở Ngôn là Chu Hòa Huy, đối phương vốn nổi tiếng mười hạn toàn năng, kịch bản AI do anh ta chế tác khẳng định hoàn mỹ, vậy mà có thể bị mất trộm trong đoàn phim của đạo diễn Vương!

Diễn viên bị trộm kịch bản AI, cơ hồ chẳng khác gì chim bị bẻ gãy cánh!

Ở thế giới này, ngay cả kịch bản AI cũng không có thì còn diễn xuất cái quỷ gì chứ? Diễn viên căn bản không biết tình tiết tiếp theo phát sinh là gì, cũng không biết nên phối hợp kết cục ra sao!

Đối mặt với sự chất vấn, Lý Triết Thiên đương nhiên là thần tình quái dị phủ nhận, thế nhưng sau đó lại có nhân viên công tác mang chip AI đã bị cắt thành hai nửa giao cho đạo diễn Vương.

Con chip AI này là do nhân viên công tác nhặt được trong thùng rác, phía trên còn có logo của công ty Thiên Thịnh, trong đoàn phim chỉ có Sở Ngôn là người của Thiên Thịnh, vì vậy con chip hiển nhiên thuộc về Sở Ngôn.

Lý Triết Thiên thấy vậy lập tức biểu thị: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi? Kịch bản AI của cậu ta bị bẻ gãy thì nhất định là do tôi làm sao?”

Vừa dứt lời, lập tức có một nhân viên khác đứng dậy: “Hôm qua lúc tôi làm việc trùng hợp nhìn thấy trợ lý của anh Triết Thiên ném một con chip vào thùng rác. Tôi tưởng chỉ là đồ cá nhân của bọn họ nên không chú ý, bất quá rất có thể nó là chip AI của Sở Ngôn.”

Vị thế của hai nhân viên này trong giới cũng coi như danh giá, Lý Triết Thiên cũng không thể mở miệng trách cứ bọn họ, chỉ đành mở to hai mắt uy hϊếp ý bảo bọn họ đổi giọng phủ nhận. Bất quá dưới sự thật trần trụi như vậy, hắn thực sự không thể làm ra bất kỳ hành động phản kích nào.

Đạo diễn Vương cũng là giận không chịu được.

Cổ nhân từng nói, rồng có vảy ngược!

Đối với một diễn viên mà xem, kịch bản AI chính là một trong những cơ sở quan trọng nhất để diễn xuất, vật này bị trộm cũng giống như trộm cọ của họa sỹ, trộm nhạc cụ của nghệ nhân diễn tấu —— tuyệt đối là trộm sinh mạng của đối phương!

Huống chi, cái chip AI kia còn bị bẻ đôi!

Đây là thù quán có bao nhiêu lớn chứ! Loại hành vi này thực sự khiến người ta cảm thấy quá mức trơ trẽn!

Trong lòng đạo diễn Vương đã là lửa giận hừng hực, ông nhìn chip Ai bị bẻ đôi trong tay rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Sở Ngôn. Chỉ thấy sau khi thiếu niên này nói một câu ‘Khinh người quá đáng’ xong cũng chỉ trầm mặc cúi đầu, không nói lời nào nhìn xuống đất.

Sắc mặt của cậu rất tệ, hẳn là do ngày hôm qua vừa bị thương, hôm nay lại gặp chuyện phẫn nộ như vậy.

Sở Ngôn một chút cũng không thu liễm cảm xúc, tuy rằng cậu không nói lời nào nhưng bàn tay vẫn nắm chặt, thái độ này khiến đạo diễn Vương nhịn không được cảm khái, ông thực sự không ngờ Sở Ngôn sẽ đường hoàng bước ra chỉ trích Lý Triết Thiên như vậy. Nếu là đám người ranh mãnh đã lăn lộn trong giới đủ lâu, bọn họ nhất định sẽ che giấu chuyện này, ghi sổ cẩn thận chờ ngày báo thù, hoặc là trở về tìm người khác ra mặt giúp mình.

Thế nhưng thiếu niên này, bị người ức hϊếp liền không nhịn được chủ động ra mặt.

Cho nên mới nói, quả nhiên vẫn là một cậu bé mà thôi?

Đúng vậy, cho dù diễn xuất có tốt hơn nữa, tính tình có ôn hòa hơn nữa Sở Ngôn cũng chỉ là một cậu trai 18 tuổi thôi!

Một loại tâm lý che chở kỳ diệu lặng lẽ sinh sôi trong lòng đạo diễn Vương, trong lúc đồng tình cộng thêm đau lòng, cảm nhận của ông với Sở Ngôn là càng lúc càng đồng cảm, mà nhìn Lý Triết Thiên lại là càng ngày càng không vừa mắt.

Sắc mặt đạo diễn Vương tái xanh, nói: “Chuyện này nhất định phải nói cho rõ ràng, Lý Triết Thiên, cậu làm như vậy là vượt giới hạn rồi!”

Lý Triết Thiên hiển nhiên cũng biết nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, ảnh hưởng đối với hắn tuyệt đối cực kỳ tiêu cực, cho dù hắn dùng tiền đè chuyện này xuống, danh tiếng trong giới cũng sẽ tuột dốc không phanh. Vì vậy, Lý Triết Thiên khẽ đảo mắt một vòng, chợt chỉ về phía trợ lý bên cạnh mình: “Tôi thực sự không biết các người đang nói cải gì, các người cứ hỏi trợ lý của tôi đi, dù sao tôi chính là không biết.”



Trợ lý vừa nghe như vậy, trước hết là ngẩng người, sau đó sắc mặt trắng bệch hiểu ra: Lý Triết Thiên là muốn gắp lửa bỏ tay người.

Trợ lý thấp cổ bé họng chỉ giận mà không dám nói gì, đành phải khúm núm thừa nhận hết thảy đều do bản thân xúc động làm ra, vì trước giờ vẫn luôn nhìn Sở Ngôn không vừa mắt mới trộm phá hỏng kịch bản AI của đối phương cho hả giận.

Những người ở bên cạnh nghe vậy đều tức giận không ngớt, kẻ sáng suốt đều biết trợ lý không có khả năng làm ra loại chuyện này, tất cả là do Lý Triết Thiên ở sau lưng chỉ điểm! Đáng tiếc bọn họ không có chứng cứ, chỉ có thể nhìn Lý Triết Thiên không biết xấu hổ ở sau lưng trốn tránh trách nhiệm!

Nhất thời, toàn bộ trường quay đều là lòng đầy căm phẫn nhìn Lý Triết Thiên. Nhân duyên của Lý Triết Thiên thật sự tương đương tệ hại, không chống đỡ nổi, trong lúc quay phim hắn thường xuyên phô trương kiêu ngạo, ỷ thế hϊếp người ép bức nhân viên công tác, bộ dạng tuyệt đối là ‘Ông đây muốn đông không ai được đi tây’.

Mà khác với những người này, tại hiện trường chỉ có một thiếu niên tuấn mỹ thanh tú cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình trên mặt.

Tròng mắt phượng sáng sủa trong trẻo mang theo một tia bị thương ủy khuất, thế nhưng càng nhiều hơn là sự bình tĩnh đến kỳ lạ.

Đời trước từ sau khi thành danh, Sở Ngôn còn chưa từng chịu đãi ngộ không công bằng như vậy, mấy hôm trước phó đạo diễn có giao hảo với y đã lặng lẽ thông báo, Lý Triết Thiên đổ vào hai nghìn vạn, còn liên hệ ngôi sao đang lên muốn đá Sở Ngôn ra khỏi đoàn phim.

Dốc sức làm việc nhiều năm, Sở Ngôn thật sự chưa từng gặp được người nông cạn như vậy. Chuyện trong giới giải trí trước giờ vẫn luôn không ít, ngày xưa khi chưa trở thành Ảnh đế y cũng nhìn thấy không ít lục đυ.c hơn thua, chỉ là chỉ số thông minh của đám người kia tuyệt đối quăng xa Lý Triết Thiên hơn mười con đường!

Trực tiếp công khai chèn ép như vậy?

Quang minh chính đại đuổi người ra khỏi đoàn phim?

Aizzz, cũng là có tiền có thể sai ma đuổi quỷ, nếu không phải có người ở phía sau chống lưng, Lý Triết Thiên sợ rằng đã sớm bị rơi đài rồi.

Bất quá cho dù có tiền hậu thuẫn, Lý Triết Thiên đã ra mắt hơn hai năm cũng chỉ leo đến địa vị như hiện giờ, nguyên nhân hẳn là không thoát khỏi cái tính kiêu ngạo hoành hành, không coi ai ra gì kia.

Có vài người sáng suốt cũng đã nhìn ra, lần này Sở Ngôn là muốn đạo diễn Vương vì mình chủ trì công đạo. Dựa theo bình thường mà nói, loại chuyện này đã đủ khiến cho một diễn viên bị đuổi khỏi đoàn phim, bởi vì kẻ đó đã xúc phạm lợi ích chung của mọi người.

Thế nhưng Lý Triết Thiên là đặc biệt, người này mang theo đầu tư gia nhập.

Vì vậy rất nhiều nhân viên công tác đều không nén được đồng tình nhìn về phía thiếu niên đang cúi đầu im lặng kia ——

Đạo diễn Vương thực sự không thể giúp cậu ta chủ trì công đạo được rồi!

Sợi tóc mềm mại nhu thuận khẽ rũ xuống vầng trán, che kín biểu tình của thiếu niên, mọi người chỉ thấy được đôi môi khẽ mím của cậu. Thế nhưng ai cũng không ngờ, giờ khắc này thứ mà Sở Ngôn chờ đợi cũng không phải lòng chính nghĩa của đạo diễn Vương, mà là người đại diện mười hạng toàn năng vừa ra ngoài gọi điện thoại.

Lúc nhân viên công tác đem chip bị bẻ đôi ra cho Sở Ngôn nhìn, Chu Hòa Huy cũng có mặt bên cạnh. Anh ta vừa thấy con chip lập tức giận đến tím mặt, đợi đến khi biết được người làm ra việc này có thể là Lý Triết Thiên liền dặn dò Sở Ngôn đợi một chút, bản thân thì ra ngoài gọi điện thoại.

Vậy nên, đợi khi Chu Hòa Huy trở về phim trường liền thấy cảnh thượng thế này.

Một đám người vây quanh Sở Ngôn, Lý Triết Thiên và đạo diễn Vương, ai nấy đều dùng ánh mắt căm tức nhìn Lý Triết Thiên, mà người nọ lại ngẩng cao gương mặt biểu tình xấu xí, bộ dạng tuyệt đối là ngang ngược kiêu ngạo.

Chu Hòa Huy nhìn Sở Ngôn cúi đầu không nói ở bên cạnh, lập tức hiểu được đã phát sinh chuyện gì, trong lòng thầm mắng một câu, lại thoáng qua một suy nghĩ ‘Sở Ngôn thật sự ngu ngốc vậy sao? Còn chủ động đi khıêυ khí©h Lý Triết Thiên?’. Chỉ là một giây kế tiếp, anh ta liền đem loại suy nghĩ không thiết thực này ném ra sau đầu.

Sở Ngôn mới 18 tuổi, vẫn còn trẻ con, nhất định là nhất thời xung động.

Chu Hòa Huy chỉ là do dự trong chốc lát liền đánh mất tiên cơ, cũng không biết đạo diễn Vương đã nói gì đó khiến Lý Triết Thiên bỗng nhiên tức giận, giơ tay chỉ về phía Sở Ngôn, cười lạnh giễu cợt: “Chuyện lần này tôi đã nói tôi không biết thì chính là không biết! Ngày hôm nay thằng này phải cút khỏi mắt tôi! Diễn viên thay thế ngày mai đã có thể tiến vào đoàn phim. Thằng này không đi tôi sẽ đi, đạo diễn Vương, chú cảm thấy thế nào?”

Loại ngôn ngữ uy hϊếp này quả thực chính là không thèm nể mặt đạo diễn Vương, khiến vị đạo diễn luống tuổi cũng không khỏi sắc mặt đại biến.

Những người vây xem càng là giận mà không dám nói, dù sao nếu như nhà họ Lý thật sự rút đầu tư, như vậy bộ phim nhất định không quay được nữa, tổn thất quá lớn.

Thấy mọi người không đáp lời, Lý Triết Thiên vốn đang khẩn trương cũng lập tức bình tĩnh lại. Quả nhiên, chỉ cần hắn đem chuyện đầu tư ra nói, cả đám người liền không ai dám lớn tiếng phản đối, chậc chậc, đúng là một đám quỷ nghèo cục súc, toàn là thứ hạ đẳng.

Ngay lúc này, chợt nghe Sở Ngôn mở miệng nói: “Anh dựa vào cái gì mà đuổi tôi?”

Lý Triết Thiên nghe thế liền hừ lạnh một tiếng, cười ha ha hỏi ngược lại: “Em trai ngây thơ, mày thế nào lại đáng yêu như vậy chứ? Hay là mày thực sự không có đầu óc? Mày nghĩ mày là ai, mày đi hỏi đạo diễn Vương xem, tao dựa vào cái gì muốn mày cút đi!”



“Lý Triết Thiên, lần này người phải cút đi là cậu!” Chu Hòa Huy không nhịn được nữa, mắng to ra tiếng.

Chu Hòa Huy tuy rằng thành thục lãnh tĩnh thế nhưng cũng không phải không có lửa giận, hiện tại anh đã cực kỳ hối hận vì sao lúc nãy bản thân lại do dự, khiến cho một kẻ con ông cháu cha vô lại dám lớn tiếng sỉ nhục nghệ sỹ dưới tay mình.

Lý Triết Thiên thấy Chu Hòa Huy tiến tới thì sắc mặt hơi đổi đổi, cuối cùng gồng người hỏi: “Anh có ý gì hả, Chu Hòa Huy?”

Chu Hòa Huy cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía đạo diễn Vương: “Đạo diễn, từ bây giờ 《Huyết chiến 》 sẽ do Thiên Thịnh toàn quyền tiếp nhận, ngày mai sẽ có tám nghìn vạn đầu tư chuyển tới, nếu tập đoàn Lý thị muốn rút vốn thì cứ đểu họ rút, không muốn rút cũng không sao.” Dừng một chút, Chu Hòa Huy lại kéo Sở Ngôn về bên cạnh mình, nói: “Thiên Thịnh chỉ có một yêu cầu —— “

“Hiện tại, lập tức để Lý Triết Thiên lăn khỏi đoàn làm phim!”



Tòa nhà tập đoàn Hạ thị, đây cũng coi như một công trình kiến trúc có tính đại diện tại Thủ đô tinh.

Tòa nhà chọc rời, mỗi một tầng đều được bố trí bãi đổ xe cao cấp, toàn bộ kiến trúc giống như một lưỡi kiếm sắc bén đâm toạt trời cao, mang theo khí thế không thể ngăn cản.

Vào mười phút trước, cú điện thoại đầu tiên Chu Hòa Huy gọi đi chính là liên lạc với văn phòng Tổng giám đốc công ty giải trí hữu hạn Thiên Thịnh, người nhận máy là trợ lý Tổng giám đốc tập đoàn, sau đó còn được nối thẳng vào văn phòng bên trong.

Sau một hồi bàn bạc, Chu Hòa Huy đạt được đáp án cuối cùng, chỉ là anh ta cũng có chút kinh ngạc không hiểu vì sao lần này giám đốc Từ lại phải do dự lâu như vậy mới đưa ra quyết định, nhưng mà anh cũng không biết, người phụ trách Công ty giải trí hữu hạn Thiên Thịnh cũng phải gọi đi hai cuộc điện thoại mới đưa ra đáp án dứt khoát.

Bên ngoài thủ đô tinh, mặt trời duy nhất trong tinh hệ đang không ngừng bùng nổ năng lượng, tia sáng rực rỡ nóng bỏng xuyên qua lớp thủy tinh bảo vệ bên ngoài tòa nhà khiến ánh nắng không còn gắt gỏng như cũ, trái lại còn trở nên ấm áp và hòa hoãn, khiến người ta cực kỳ thoải mái.

Ba phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, sau khi được người ở trong phòng cho phép, cảnh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Một người đàn ông ăn mặc nghiêm túc bắt đầu báo cáo công tác cho ông chủ, khi nhắc đến số tiền đầu tư tám nghìn vạn mà tập đoàn vừa xuất ra thì còn đặc biệt thuyết minh tiền nhân hậu quả một lần, lại không nhịn được tăng thêm một câu: “Phía Lý thị có chút không hài lòng.”

Lời này vừa dứt, người đàn ông đang xem văn kiện hơi dừng lại.

Anh ta chậm rãi ngẩng đầu, ngay khi tầm mắt lướt qua, vị trợ lý cho dù đã quen với khí tràng của đối phương cũng có chút nhịn không được càng thêm hóp bụng thẳng lưng.

Chỉ nghe một giọng nói trầm thâp từ tính vang lên: “Lý thị không hài lòng chuyện gì?”

Trợ lý cung kính báo lại: “Bọn họ quyết định không rút vốn, cũng đồng ý để Lý Triết Thiên rời khỏi đoàn phim, nhưng lại yêu cầu Thiên Thịnh công khai xin lỗi Lý Triết Thiên. Bởi vì người đại diện hạng nhất của Thiên Thịnh là Chu Hòa Huy lúc đó dùng ngôn từ có hơi kịch liệt, có vẻ khiến Lý Triết Thiên cảm thấy bị làm nhục.”

“Anh ta đã nói những gì?”

Trợ lý theo sự thật báo cáo: “Anh ta bảo Lý Triết Thiên lăn khỏi đoàn phim.”

Hơi yên lặng một chốc, người đàn ông kinh ngạc hỏi: “Chỉ như vậy?”

Trợ lý gật đầu: “Đúng, chỉ như vậy.”

Trầm ngâm một hồi, người đàn ông bình tĩnh nói: “Vậy bảo Chu Hòa Huy nói xin lỗi đi.”

Trợ lý thoáng kinh ngạc chớp mắt, sau đó gật đầu, vừa định rời đi chấp hành lại nghe người đàn ông bổ sung: “Bảo Chu Hòa Huy nói với Lý Triết Thiên, cái động tác ‘lăn’ này có hơi phức tạp, chúng ta cũng không làm khó người khác, cứ để Lý Triết Thiên tự đi ra khỏi đoàn phim là được rồi.”

Bước chân trợ lý hơi lảo đảo một chút, không nhịn được ngẩng đầu nhìn ông chủ của mình.

Dù sao làm việc chung đã lâu, quan hệ cấp trên cấp dưới cũng tương đối hòa hợp, trợ lý không nén được hiếu kỳ, hỏi: “Hạ tiên sinh, lần này trước sau chúng ta đã đầu tư cho đoàn làm phim 《Huyết chiến 》 tròn một trăm ba mươi nghìn vạn, tôi không hiểu ngài rốt cuộc vì sao phải hao tốn nhiều tâm tư trên người vị diễn viên tên Sở Ngôn kia như vậy.”

Chỉ thấy dưới ánh mặt trời sáng lạn nhu hoà, gương mặt tuấn mỹ sâu sắc của người đàn ông lộ ra một nụ cười thản nhiên, tia nắng phảng phất còn phủ lên da thịt của anh ta một tầng sắc vàng kiêu hãnh. Đuôi mắt hẹp dài lạnh lùng, môi mỏng khẽ nhếch, hết thảy đều phảng phất là do ông trời tỉ mỉ điêu khắc, hoàn hảo không thể xoi mói. Bất quá, ý cười kia phảng phất lại là lạnh đến tận xương tủy, nhợt nhạt treo trên khóe miệng lại không đi vào trong đáy mắt.

Một lúc lâu, Hạ Bách Thâm mới nhẹ nhàng mở miệng ——

“Trong vòng ba năm, Sở Ngôn muốn cái gì cũng đáp ứng cậu ta. Ba năm sau, lập tức đuổi đi.”