Chương 9: Bán phù,..hiểu nhầm

Ở nơi thổ địa tại tiểu thế giới,

hạt giống bầu hồ lô đang không ngừng vươn ngọn trổ lá, uốn éo

theo cột dàn mà lên, chẳng mấy chốc mà đã phủ gần 1/3 cái

dàn lớn.

Những cái tai, và ngọn bầu còn không ngừng vượt rào vươn tới

người thiên, muốn quấn chặt lấy hắn vào thân cây làm động tác

giống muốn ôm.

Tai bầu không ngừng sờ sờ lên làn da hắn, tỏ ý làm nũng tràn

đầy yêu thương, chẳng khác gì 1 bé gái đang nũng nịu bên cha

mình.

Thiên vuốt ve ngọn bầu, an ủi nó đầy tình cảm, ý niệm vẫn

không ngừng giúp nó hấp thu linh lực ít ỏi trong không gian vừa

giúp nó 2/3 quãng đường tu luyện, vừa chờ nó đủ linh lực chế

phù.

Quả nhiên, 10 phút sau dàn bầu đã được phủ kín, thân bầu cũng

to bằng cổ tay, ngọn bầu hàng trăm cái dang từng chiếc lá linh

động trước gió như động tác vươn vai của con người vậy, khả ái vô cùng.

Truyền 1 ý niệm vào thân bầu, sinh linh này liền như 1 đứa trẻ

ngoan làm theo lời cha, rụng 10 chiếc lá gốc xuống, ngọn bầu

vươn tới xếp bằng chúng lại, vuốt phẳng phiu để lên tay thiên.

Xong việc, nó thậm chí còn vươn ngọn bầu tới gần hắn hơn như

thể tranh công. Thiên mỉm cười vuốt ve nó 1 lúc mới thu lại lá

bầu, ngồi xuống ngay dưới dàn bầu mát rượi này bắt đầu chế

phù.

Nhiệt năng nơi đây là đến từ trái tim hắn, chính là hỗn độn

hỏa giới, cho nên hỏa năng nơi này luân chuyển tràn đầy linh

tính và hơi thở nóng bức, lại thiếu cây cối nên nơi này nhiệt

lực tương đối lớn.

Có dàn bầu này rồi, thiên không phải lo tránh nắng nữa.

Ý niệm vừa động, mặt đất đã xuất hiện 1 bộ bàn ghế đá hình nấm xinh đẹp.

10 chiếc lá bị hắn tẩy hết lông, ép vào giấy bạc, cho ra nước dính lên giấy bạc, rồi dùng hỏa lực sấy khô.

10 chiếc lá ép vậy la thu được 11 tờ giấy bạc. Tất nhiên thứ

hắn luyện phù chính là tờ giấy bạc này chứ không phải lá

bầu.

Tại vì hiện giờ chỉ cần phù cấp thấp mà thôi, dùng lá bầu đầy linh tính không phải lãng phí hay sao.

Chỉ việc ép chung với lá bầu và thấm vào chút nước ép từ

lá, vậy là đủ để giấy này giữ được linh lực rồi. Điều hắn

cần cũng chỉ có như thế mà thôi

Cẩn thận cất đi 10 chiếc lá. Thiên lấy giấy bạc vẽ liền 1 lúc là xong.

Đường nét như lưu thủy hành vân, không chút đình trệ, vẽ xong

rồi, thậm chí còn cảm thấy nét hoa văn này còn không ngừng bay múa trên giấy rung động tâm linh con người.

11 lá phù xong xuôi, thiên phủi tay đứng lên.

Con hẻm vắng tự nhiên xuất hiện 1 người, rồi đi thẳng tới phía trước.

Bán phù.

Không nhất thiết phải là nơi đông người.

Mà quan trọng là nơi có nhiều người có nhu cầu..chữa bệnh..thì còn ở đâu nữa ngoài..

Bệnh viện

Bệnh viện nào vừa gần, vừa víp lại dành cho phụ nữ. Ở Quận 1 vậy thì chỉ có 1 nơi mà thôi

Bệnh viện hạnh phúc.

Nằm ở 97 Nguyễn Thị Minh Khai, quận 1, TP.HCM. bệnh viện hạnh phúc chính là 1 trong số những bệnh viện 5 sao dành cho các đại gia và siêu sao tới đây khám chữa bệnh.

Thậm chí còn thẩm mỹ, sức khỏe nữ tính, bà mẹ và trẻ em...vv...

Phụ nữ mặc dù là thành phần cẩn thận và hay đề phòng nhất nhưng cũng đồng thời là người dễ bị dụ dỗ nhất.

Bởi tại sao đi xem bói và xin lộc, xin xăm...đa số toàn là phụ

nữ. Chỉ có họ mới rảnh rỗi nghe lời ngon tiếng ngọt mà rung

rinh mà thôi.

Đi bộ tới nơi đây, thiên thật sự choáng ngợp với sự xa sỉ của cái mà nơi đây gọi là bệnh viện này.

Cao ốc sang trọng, sạch sẽ sáng sủa như trong mơ, rộng lớn có

lẽ phải cả hétta. Thử nghĩ thôi cũng muốn vô đây nằm mấy ngày cho sướng.

Tiếc rằng hắn không có tiền, dù là nằm 1 ngày chơi cũng không

có, thậm chí bước chân vào cũng cảm thấy mặc cảm.

Thở dài cho số phận hẩm hiu, nghèo nàn làm nản chí anh hùng.

Đành phải bày quán kiếm ít tiền cơm ăn qua ngày trước vậy.

Tìm kiếm thật kỹ mới thấy được 1 nơi thích hợp, khuôn viên

bệnh viện. Nơi này còn đẹp hơn cả căn nhà xây gần 2 tỷ của

bác hải.

Nhưng may mắn là thái độ phục vụ ở đây rất tốt, họ không hề

coi khinh bộ quần áo rẻ tiền cũ kỹ của hắn như nơi khác.

Ngược lại thấy hắn ngơ ngác ngắm nhìn còn có bảo vệ tới hỏi thăm chỉ đường, lao công quét dọn hỏi thăm, y tá chào

hỏi..sướng tửng từng tưng

Thậm chí thiên còn hơi có cảm giác có lỗi khi cướp khách hàng của họ nữa. Thật bi ai cho tấm lòng tốt vô bờ của hắn...

Nơi này không khí trong lành mát mẻ, người qua lại cũng không

ít, bệnh nhân tới cũng nhiều, đa số đều là người nhà.

Thiên có khuôn mặt trắng nõn, baby như em bé, chỉ vừa lộ chút

khí khái nam nhi, quần áo lại hơi có chiều hướng ngắn hơn

người.

Vô tình, có vô số người hay hướng ánh mắt về phía hắn, đặc

biệt là phái nữ, nữ nhân ở đây ai nấy đều có phong thái nhà

giầu, mắt nhìn lên trời, nhưng trước sự khả ái của hắn, lại

hoàn toàn bỏ qua sự tồi tàn lưu trên quần áo, mà ngắm nhìn

cái đẹp trước tiên.

Có thể nói đây là 1 sự ngoại lệ tương đối hiếm có trong giới thượng lưu.

Tại vì ở giới thượng lưu, nhìn thân thế địa vị trước, nhìn

con người sau. Túi anh có tiền ok tôi nói chuyện, còn không thì

bye bye

thậm chí còn nhiều người hiểu nhầm hắn là 1 đứa bé mới lớn của nhà ai đó trốn ra đây chơi.

Cũng không khó hiểu lắm, vì ở đây toàn dân thượng lưu, con cái

của họ ăn uống đầy đủ, thậm chí mang dòng máu tây cao lớn, 1

đứa trẻ 11 tuổi cao lớn như hắn cũng là bình thường. Cộng thêm đặc điểm khả ái, làn da căng mịn và dáng vẻ ngơ ngác đó.

Phụ nữ thà tin hắn là trẻ con còn hơn tin hắn là lưu manh giả

nai.

Da mặt thiên cũng đủ dầy. Hắn ngồi xuống 1 chỗ mát, bày ra 11

lá phù và 1 tấm biển nhỏ ghi "phù triện chữa bệnh"

"Làm đẹp..nan y"

"Bá bệnh đều khỏi"

Tất nhiên sạp hàng đơn sơ của hắn bị người ta xem là trò trẻ con đùa nghịch rồi.

Y tá và bảo vệ đi qua thậm chí còn mỉm cười hỏi thăm y như thể dỗ con nít, hỏi hắn bùa này làm gì...

Đáng tiếc thiên ngây thơ không hề nhận thấy ý tứ đùa nghịch và mẫu tính trong mắt những nữ nhân này. Hay là hắn biết mà vẫn giả nai thì không ai biết. Nhưng ai hỏi tới hắn đều thật thà

trả lời.

"Dì...dì mua phù này cho con đi...phù này có thể giúp dì lấy lại vóc dáng đó.."

Thế là thiên xui xẻo bị phụ nữ đó véo má 1 cái mới chịu lắc cái mông tròn từ biệt ra di.

"Chị..em thấy chị có nhiều tàn nhang...chắc chắn là do bị dị

ứng...chị lấy tấm phù này của em đi...nó có thể giúp chị

đẹp như tiên nữ đó..haha.."

Rồi xong..lại 1 cái véo má. Sau đó con cá to liền lặn mất tăm.

Thiên bi ai số phận dùng giọng nói thánh thót tìm kiếm con mồi khác.

" hihi...bác trai...bác coi...bác gái suy yếu, mống mắt thâm, tay chân yếu, chứng tỏ tuổi cao, sức khỏe kém..tới đây bác sĩ có giỏi cũng chưa chắc chữa được...bác lấy tấm hồi xuân phù này đi...nó có thể giúp bác gái hồi lại 10 năm thanh xuân đó"

thấy cặp vợ chồng già nắm tay đi tới, thiên như sói già thấy

con cừu béo liền nhào tới chào hàng.

Đáng tiếc lần đầu tiên trong đời vị chí tôn này giả nai, bán

thân, bán sắc đẹp để mời hàng nhưng thu lại vẫn là..

1 cái véo má.

Nhưng tiến bộ hơn là ông cụ còn có khuyến mãi " cậu bé, đồ

chơi này...đẹp đó..nếu như lát nữa ta khám bệnh mà bác sĩ

không giúp gì được...thì ta sẽ lấy nhé..."

Nhưng 1 câu trêu đùa này của ông đã vô tình xui khiến ông cầm lên tấm phù, loại hoa văn huyền ảo, bồng bềnh, sống động đập vào mắt. Sức sống trong người liền như trỗi dậy, như mầm non hạn

hán gặp nước muốn nảy mầm, như cây khô gặp mùa xuân tới.

Chỉ tiếc cuộc đời ông phong ba đã trải nhiều, già rồi còn không tin được mấy thứ lăng nhăng.

Cuộc đời ông kiếm tiền,gây dựng sự nghiệp huy hoàng cũng chỉ

từ 2 bàn tay trắng, cái gì vận số hay may rủi, ông sớm đã

không tin.

Bỏ lá phù xuống trước ánh mắt trông mong của thiên, ông bước

đi, nhưng sâu trong kí ức vẫn không thể xóa đi cảm giác nhiệm

mầu này.

Và cũng may cho lão, đó là thời gian không xa tới đó sẽ là diễm phúc cuối cuộc đời của ông.

Từ biệt khách hàng sộp ra đi. Thiên vẫn như 1 đứa bé không biết mệt mỏi dùng giọng nói ngọt ngào dụ dỗ tất cả cừu non, cừu già đi qua.

Hắn biết, thế giới này lừa đảo quá nhiều, thứ như phù lục

này của hắn chỉ tồn tại trong phim ảnh và tiểu thuyết thôi,

cho nên muốn bán được khó vô cùng, nhưng hắn tin chắc chắn sẽ

có cơ hội.

Mãi tới trưa sự kiên trì của hắn mới bắt đầu có kết quả tại vì những khách hàng sau khi khám bệnh, trị liệu xong đi ra mới nhìn lại hắn.

1 trò chơi thì sao có thể để 1 đứa bé chơi suốt từ sáng tới trưa mà k chán được.

Họ bắt đầu thấy nghi ngờ phỏng đoán của mình, 2 3 người phụ

nữ bắt đầu tới hàng của hắn nói chuyện. Tất nhiên là họ vẫn không tin, nhưng bản sắc mê trai đã thúc đẩy họ tới.

Thiên ngược lại bị họ coi như con cừu non lạc mẹ, bị 1 đàn sói cái vây quanh tán tỉnh.

Đang phiền lòng vì mấy mụ già cứ như ruồi bu quanh này, mua thì mua quách đi cho rồi, nói cái gì đâu không

nào thì phù này có thể kéo gần con và dì hơn, tới nhà dì chơi đi.

Nào thì. Nếu con làm con nuôi cô thì con sẽ không phải bán cái

này nữa, không phải lo cơm ăn áo mặc nữa...cô sẽ mua....vv

Trông bộ mặt son phấn, quần áo lòe loẹt, cử chỉ nữ tính ngụy trang của họ khi dùng giọng nói dụ bán hắn. Thật khó nhịn

được cơn buồn ói

May mắn 1 con mồi xinh đẹp có triển vọng đã xuất hiện