chương 5. Trầm luân

Chương 5. Trầm luân

Hạt giống mối tình đầu của bạn học Trương Huy còn chưa kịp nảy mầm đã chết héo.

Mấy viên cà phê đắng ngắt trong tay bị hắn ném vào thùng rác cho hả giận. Ăn cà phê đắng làm gì, cuộc đời nát bét này còn đắng hơn cà phê gấp mấy lần!

Bên kia dưới bóng cây long não, Ninh Chi và Diêu Thanh Thanh cũng mệt mỏi vì chơi cầu lông. Hai người trải mấy tờ giấy ăn cạnh bồn hoa rồi dựa vào nhau ngồi xuống.

“ Chi Chi cậu nhìn mấy nam sinh ngồi cạnh xà đơn chỗ kia kìa, lúc nãy chúng ta chơi cầu lông, mắt họ cứ dính trên người cậu.”

Ninh Chi nghe lời cô nàng liền liếc nhìn thoáng qua chỗ xà đơn, quả nhiên thấy vài nam sinh.

Nhưng cô cũng chẳng quan tâm lắm, ở nơi công cộng đông người, người khác nhìn cô thì cô cũng chẳng quản được.

Giọng điệu Diêu Thanh Thanh tỏ ra phấn khích: “ Tớ cá với cậu, trong chốc lát khẳng định sẽ có người lại đây tìm cậu xin số điện thoại hoặc Wechat gì đó.”

Ninh Chi nhíu mày.

Cô một chút cũng không thích có người đến gần tìm mình. Mỗi lần từ chối, cô phải nghĩ đến thể diện của đối phương rồi lại phải từ chối một cách dứt khoát, điều này thực sự rất hao tổn tâm trí.

Nhìn thấy dáng vẻ cô bạn như vậy, Diêu Thanh Thanh khá vui.

Đừng nhìn vào cái tính cách bên ngoài ngoan ngoan, hiền hiền, gặp người trên mặt đều mỉm cười ngọt ngào, một chút cũng không thấy điểm lạnh lùng nào. Nhưng trên thực tế, siêu, siêu, cấp, khó theo đuổi!!

Cao nhất mới khai giảng không bao lâu, Ninh Chi đã được một nam sinh theo đuổi. Ngày hôm sau hộc bàn của cô nàng đã đầy quà tặng.

Nam sinh kia trong nhà có tiền, theo đuổi con nhà người ta cũng vô cùng hào phóng. Socola là hàng nhập khẩu, vòng cổ cũng là của nhà mốt Tiffany.

Dẫn tới trong lớp có hẳn một đám bạn nữ hâm mộ. Ninh Chi thì ngày nào cũng như ngày nào đều không nhận. Mỗi ngày đến trường việc đầu tiên làm chính là đem quà tặng trả về.

Cứ như vậy giằng co hơn nửa tháng, nam sinh kia không kìm lòng được.

Vào một buổi tối sau khi tan học, cậu ta chặn cô ở hành lang, cao giọng thổ lộ: “Tôi thực sự rất thích cậu, rốt cuộc cậu muốn cái gì, nói với tôi, tôi đều cho cậu.”

Có rất nhiều người đứng vây xung quanh hóng chuyện, Ninh Chi suy tư vài giây, hỏi: “ Thật sự cái gì cũng được sao?”

Nam sinh vừa nghe, cho rằng chính mình có sự hấp dẫn liền chống tay lên bức tường, giả bộ đặc biệt, khóe môi nhếch lên kiểu ba phần cuồng luyến bảy phần sủng ái: “Ừ, cái gì cũng đều được.”

Vừa dứt lời, cậu ta liền thấy cô gái nhỏ cười rộ lên, lộ ra vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Sau đó một giọng nói mềm mại mà dứt khoát: “ Vậy thì tôi muốn sau này cậu đừng tới tìm tôi nữa, cũng đừng tặng quà nữa. Phòng học lớp tôi và lớp cậu không cùng một tòa nhà. Ngày nào tôi cũng phải leo mấy tầng cầu thang để trả đồ, thực sự rất mệt.”

Nam sinh: “……”

Các bạn học vây xem xung quanh nghẹn cười đau cả bụng.

Gần một năm rồi mà mỗi lần Diêu Thanh Thanh nhớ lại cảnh nam sinh kia ngơ ngác, mặt dại ra lại thấy buồn cười.

Cô nàng cười xong, tò mò hỏi Ninh Chi: “ Chi Chi rốt cuộc cậu thích nam sinh như nào thế?”

Mặc dù nam sinh kia có vẻ hơi tự cao tự đại nhưng lớn lên trông cũng đẹp trai, nhà có tiền lại hào phóng, vì vậy mà cậu ta cũng là đối tượng mà nhiều nữ sinh trong trường thầm thương trộm nhớ.

Đánh xong một hiệp cầu lông, mái tóc đuôi ngựa của Ninh Chi bị lỏng ra một chút. Cô giơ tay lên, đầu ngón tay mảnh mai luồn vào tóc, quấn lại dây cột tóc: “Tớ chưa từng nghĩ đến việc này.”

Diêu Thanh Thanh nhìn về phía cô.

Ánh mặt trời chói chang rọi qua mấy kẽ hở giữa những tán cây chiếu thẳng xuống làn da trắng hồng và chiếc cổ thanh mảnh duyên dáng của cô gái. Dưới cổ áo đồng phục, thấp thoáng xương quai xanh tinh xảo.

Mặc dù mặt đẫm mồ hôi vì nóng, hai bên tóc mai ướt mồ hôi dính vào sườn mặt nhưng nhìn cô nàng thế nào cũng chẳng liên hệ được với từ chật vật, cô nàng vẫn xinh xắn không chịu được.

Diêu Thanh Thanh bỗng nhiên nắm lấy tay Ninh Chi, bắt đầu một mộng tưởng đẹp đẽ: “ Nếu mà tớ cũng xinh đẹp như cậu thì nhất định tớ sẽ bắt đầu hẹn hò từ thời trung học cơ sở, mỗi tháng thay đổi một lần, và trở thành người có kinh nghiệm tình yêu phong phú.” Nói xong cô nàng rung đùi đắc ý mà thở dài nói: “Thật đáng tiếc, đáng tiếc.”

Ninh Chi nhìn biểu tình khoa trương của cô bạn buồn cười, mắt cong cong nói: “ Tớ đã hứa với anh trai, cao trung không yêu đương sớm.”

Lúc ấy, cô dứng trước mặt Trần Dã thề với trời đất và một hộp dâu tây đã rửa sạch: Nếu cô dám yêu sớm ở cao trung thì về sau mỗi lần ăn dâu đều bị rụng răng.”

“ Hả?” Diêu Thanh Thanh thắc mắc: “ Tớ nhớ cậu chỉ có một cô em gái, từ khi nào mà lại lòi ra một ông anh trai vậy?”

Ninh Chi cười giải thích với cô: “ Không phải anh trai ruột, anh ấy là hàng xóm của tớ, người đã lớn lên cùng tớ từ khi tớ còn nhỏ.”

Diêu Thanh Thanh lại ồ lên, nhưng hoàn toàn không thể hiểu nổi: "Anh trai hàng xóm của cậu lạ ghê, cư nhiên lại kiểm soát việc yêu đương của cậu, không cho cậu yêu sớm.”

Anh trai cô còn không quan tâm đến việc cô đã yêu hay chưa nữa cơ.

Nhưng Ninh Chi cũng không cảm thấy lạ: “ Anh ấy rất quan tâm đến tớ.”

“ Hừm m,” Diêu Thanh Thanh chống cằm suy nghĩ một lát lại hỏi, “ Trước đây chắc cậu cũng được các nam sinh tỏ tình không ít lần đi, Chi Chi cậu không rung động với ai sao?”

Ninh Chi còn chưa kịp trả lời, thầy thể dục đã thổi còi cắt ngang câu chuyện của các cô.

“ Cả lớp tập hợp, chúng ta điểm danh một lần cuối rồi giải tán.”

Học sinh đầu tiên ở mỗi hàng bắt đầu đếm, sau đó đến người thứ hai và thứ ba. Đến lượt Ninh Chi, cô có chút xuất thần, hô số thứ tự của mình chậm nửa nhịp.

Khi cô là một học sinh năm nhất trung học, nhiều người đã đưa cho cô thư tình, một số người đưa thư trước mặt cô, một số thì lặng lẽ để trong ngăn bàn.

Nhưng mà động tâm thì giống như một lần cô cũng chưa từng.

Khi vừa từ chối nam sinh nổi tiếng trong trường kia, mấy cô nàng trong lớp có quan hệ tốt với cô luôn trêu chọc cô. Nói cô không thuộc phe nhan khống, nam sinh kia vẻ ngoài trông đẹp trai như thế mà cô nỡ lòng nào cự tuyệt, cái khuôn mặt kia vừa nhìn là đã thấy có khả năng làm được đại sự.

Lúc ấy Ninh Chi nghe xong rất hoang mang, nam sinh kia đẹp trai đến thế sao? Cô cảm thấy bình thường.

Xét về ngoại hình thì anh trai Trần Dã đẹp trai hơn nhiều nha.

*

Thời điểm Ninh Chi học thể dục thì Trần Dã bên này học tiết tiếng anh.

Bất quá mới được mười phút, giáo viên tiếng anh đã nổi khùng lên vì một vài nam sinh nghịch ngợm trong lớp.

Máy chiếu chưa tắt, những từ mới tiếng anh vẫn được chiếu trên màn hình. Học sinh ở dưới mỗi người một việc riêng, ngủ, đánh bài, chơi game, không ai trong số họ để tâm vào việc học.

Thậm chí một số cô gái còn bắt đầu phát sóng trực tiếp bằng điện thoại di động. Uỷ viên lớp học đã đứng dậy duy trì kỉ luật vài lần sau cùng là bỏ cuộc.

Cuối góc cuối lớp học, Tiết Bân, Thành Nhất Minh, Phó Khải, ba cái đầu đen vùi đầu vào một góc xem video ngắn.

Trần Dã từ lúc đến lớp đã nằm bò trên bàn ngủ, chuông tan học vừa vang lên thì anh cũng vừa tỉnh.

Phó Khải nhìn thấy Trần Dã ngồi dậy, cậu nghiêng người nhìn về phía anh ấy, cười toe toét: “ Anh Dã, cho anh xem một bộ phim này, em vất vả lắm mới tìm đượ đó, đặc biệt hay nha.”

Không cần nghĩ thì Trần Dã cũng biết cái bộ phim kia là cái dạng phim gì, anh cũng chẳng có hứng hú liền cự tuyệt:“Không cần.”

“Thật đấy, nhìn này, chắc chắn rất thú vị.”

Trần Dã cau mày, không thèm nhìn, đưa tay sờ tai nghe định tháo ra thì chợt nghe thấy âm thanh bên trong.

Tay anh khựng lại.

Giọng nói trong video cùng giọng cô gái nhỏ của anh lại có vài phần tương tự.

Gọi anh trai.

Giữa trưa vẫn là một ngày nắng đẹp, nhưng đến đêm, trời bỗng đổ mưa to.

Trần Dã không đi chơi cùng với bọn Tiết Bân mà trở về nhà một mình.

Ngôi nhà hai phòng ngủ một phòng khách, không được trang trí nhiều, đồ đạc cũng ít, nhìn không có một chút hơi thở của sinh hoạt.

Trần Dã cởi chiếc áo phông ướt sũng ném lên ghế sô pha rồi đi thẳng vào nhà tắm.

Sau khi tắm xong, anh dùng máy sấy tóc thổi một hồi, ánh mắt lại rơi vào điện thoại.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng sáng mát mẻ ngoài cửa sổ chiếu vào, không khí thực an tĩnh.

Anh ngồi ở đầu giường, nước từ tóc chảy xuống cổ. Một đường cứ thế chảy xuống thấm vào chiếc khăn trải giường màu xám, tạo một vòng nước mờ nhạt.

Do dự một lát, anh vẫn mở điện thoại bấm vào đoạn video mà Phó Khải gửi cho anh.

Trong phòng tối, anh nhắm mắt lại lắng nghe giọng nói bên trong, tưởng tượng ra đôi lông mày thanh tú và chiếc cổ trắng mảnh mai của cô. Nhớ lại ống quần cô cuộn cao lên, lộ ra phần mắt cá chân trắng tinh tế.

Không kìm lòng được, hơi thở của ah dần trở nên nặng nề.

Anh biết rõ là hư ảo lại hoang đường nhưng rốt cuộc vẫn là mặc kệ chính mình trầm luân trong đó.

---------------------

Editor: TiểuA Thảo