Chương 18

Từ khoảnh khắc đó, tôi cứ mơ mơ màng màng đến tận khi Phong chở về nhà.

Lại đứng ngơ ngác trước cổng nhà, y như lúc vừa đến tiệm bánh Pooh. Và Phong, lại như đã quen thân lắm rồi, khẽ khàng gỡ nón bảo hiểm, phủi phủi tóc cho tôi. Trước khi đi, anh còn kịp để lại một câu.

"Vào nhà đi kẻo lạnh, ngủ ngon nhé."

Xong đâu đấy, phóng xe đi cái vèo, không để cho tôi có cơ hội nói một câu cảm ơn. Bước vào nhà, tôi lập tức đối diện bốn cặp mắt hiếu kì như sắp sửa xuyên thủng mình đến nơi. Thùy Linh, nhỏ em gái tôi, cũng là đứa tọc mạch nhất tôi từng biết, gào ầm lên.

"Anh Khoa đi hẹn hò với anh nào đấy? Mau lên, thành khẩn khai báo sẽ được hưởng khoan hồng!"

Trong khi đó, ba người còn lại gồm bố mẹ và Nguyên - em trai tôi vẫn giữ im lặng tuyệt đối, ánh mắt không hề di dời, chờ đợi câu trả lời.

Họ chỉ mong tôi hạnh phúc.

Vậy, cớ gì tôi phải tự cản trở bản thân mình?

Nghĩ vậy, tôi quyết định nhắn cho Phương đin, hẹn tối mai sang nhà nó ăn chơi nhảy múa.

Chiều hôm sau, tôi gọi cho mẹ báo cắt cơm, thu xếp xong xuôi công việc cho tụi trẻ trâu ở tiệm rồi chạy ù sang nhà Phương. Nó thấy tôi khệ nệ tay xách nách mang mấy túi mồi to, liền giở ngay bộ mặt nịnh nọt muốn nổi gai ốc để đón tiếp.

"Trời ơi, hôm nay rồng lại đến nhà tôm cơ đấy. Vinh hạnh quá vinh hạnh quá! Xem nào, khô gà nè, thịt nướng nè, bò lá lốt nè, mỳ trộn nè, bánh tráng trộn nè, bánh giò nè, gà bó xôi nè, bông lan trứng muối nè, trà sữa nữa. Aaaaaa sao chị yêu mày thế không biết? Mày đúng là kho báu mà. Ôi em tôi..."

"Thôi thôi thôi, Phương đin, đề nghị tắt cái giao diện pha-ke này đi. Ăn mau, không tao đổi ý xách hết về bây giờ."

Nghe tới đó, nó ba chân bốn cẳng chạy tọt vào bếp rồi phi ra với tốc độ ánh sáng.

"Ấy ấy ấy, sao lại nói thế chị buồn. Chị đi lấy bát đũa ngay đây, khổ lắm cơ!"

Ăn uống no nê xong, bọn tôi nằm ườn ra sofa nhà nó mà lười biếng. Được một lúc, tôi dè dặt lôi hai hộp mít đã bỏ hạt, cắt miếng sẵn ra trước mặt nó, trịnh trọng tuyên bố.

"Hộp này là củng cố tình bạn."

Phương đin nhanh nhảu chộp lấy, mắt sáng bừng lên.

"Còn hộp này..."

Con bạn híp mắt nhìn tôi ngờ vực, tay đã kịp nhón một múi mít vàng ươm, gọn gàng thả vào miệng nhai.

"...hộp này là để hối lộ."