Chương 5: Cuộc sống bi thảm của hai chị em

Quán trà sữa mở cửa lúc 9 giờ, người làm ca sáng thì 8 giờ đã phải đến làm việc để chuẩn bị mở cửa hàng.

Dịch Chân là nhân viên làm việc buổi sáng cố định, nên mỗi ngày sáu giờ rưỡi đã phải rời giường, còn Dịch Dục thì sớm hơn, năm giờ sẽ tỉnh dậy để đọc sách.

Khi Dịch Chân thức dậy thì sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cả hai người, sau đó chờ thời gian không sai biệt lắm mới ra ngoài làm việc.

Hôm nay là ngày nghỉ nhưng Dịch Dục cũng dậy rất sớm, lúc Dịch Chân mới thức dậy thì anh đã nấu xong điểm tâm, anh bảo Dịch Chân ngồi trên đùi, lúc cô ăn cháo thì tay anh thò tay vào trong quần áo cô sờ tới sờ lui.

Dịch Chân bị hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, hai tay run rẩy, cô từ từ múc một muỗng cháo đến bên miệng.

"Còn đau không? Hôm nay có muốn em ra ngoài mua thuốc cho chị không? "

Dịch Dục nhéo nhéo đầu núʍ ѵú mềm mại, sờ được đến một chỗ hơi thô ráp bởi vì lúc trước bị hắn cắn đến mức rách da.

Dịch Chân kiệt lực ngụy trang vẻ trấn định, cô chậm rãi nói: "Không cần, tiêu tiền này để làm gì, chị qua hai ngày nữa là tốt rồi. "

Dáng người nàng nhỏ nhắn, tuy rằng lớn hơn Dịch Dục năm tuổi, nhưng chiều cao chỉ đến bả vai hắn. Lúc này cô có thể bị thiếu niên ôm vào trong ngực một cách dễ dàng.

Dịch Dục đặt cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp dần dần lướt qua sau tai Dịch Chân. Anh ấy nói, "Chị ơi, em xin lỗi."

Câu xin lỗi này có chút đột ngột, nhưng Dịch Chân hình như hiểu được hắn đang ám chỉ cái gì.

Cô không nói gì, trong lúc nhất thời không khí trên bàn cơm trầm mặc xuống, chỉ có động tác ăn uống của Dịch Dục tạo ra những tiếng động nhẹ.

Mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước, nhiệt độ cuối tháng mười đã giống như những tháng cuối năm lạnh lẽo, Dịch Chân bình thường vì làm việc, đều sẽ mặc ít hơn một chút, hôm nay cô mặc một cái áo khoác nhung mỏng, tuy rằng cô được Dịch Dục ôm, nhưng vẫn có khí lạnh hiên ngang chui vào trong người.

Cô lạnh đến run lên, Dịch Dục cho rằng cô tức giận, vội vàng rút tay ra, thật cẩn thận gọi cô: "Chị, em sai rồi. "

Dịch Chân nghe không được hắn nói chữ này, mỗi lần nghe hắn nói một lần, thật giống như lại nhìn thấy đứa nhỏ thật cẩn thận thậm chí không có tôn nghiêm để lấy lòng cô.

Dịch Dục lúc mười tuổi thì Dịch Chân phải cầu xin vất vả lắm mới có thể đổi tên cho anh bởi Tần Khởi đặt tên cho đứa con trai út này là Dịch Chiết.

Đúng như tên gọi của nó, đây là một đứa trẻ mà bà ta không mong đợi thậm chí chán ghét, chán ghét đến nỗi hận không thể anh chết sớm.

Dịch Dục sinh ra đã cha không thương mẹ không yêu, nếu không phải Dịch Chân vẫn luôn bám lấy hắn, hai tỷ đệ từ nhỏ nương tựa lẫn nhau, Dịch Dục khả năng thật sự đã sớm đi gặp ông bà.

Tần Khởi chán ghét đứa con trai này, Dịch Dục cũng chưa bao giờ tới gần phòng bà. Khi đó bà đã khó có thể di chuyển đi lại, Dịch Hoa lại thường xuyên đi ra ngoài lừa gạt nên không ở nhà, tất cả ăn uống của Tần Khởi đều dựa vào Dịch Chân.

Lúc Dịch Chân đi học hoặc là đến nhà hàng làm lao động trẻ em, cho dù bà ta ở trên giường cũng sẽ không để Dịch Dục đến gần, đều chờ Dịch Chân đêm khuya trở về lại dọn dẹp cho bà.

Ngẫu nhiên Tần Khởi cho chút tiền cũng chỉ có phần Dịch Chân, lúc này Dịch Chân đều sẽ chia cho Dịch Dục một nửa, còn lại mình sẽ để tiết kiệm.

Sau đó Tần Khởi chết, Dịch Chân đi làm thuê thì tiền rất ít, Dịch Dục cũng chỉ có thể dựa vào Dịch Hoa, rõ ràng là cốt nhục ruột thịt của hắn, lại giống như khất cái ven đường cẩn thận lấy lòng hắn, hy vọng có thể có được một miếng cơm ăn.

Hắn thường nói nhất chính là "xin lỗi", "ta sai rồi", không hề có điểm mấu chốt cũng không hề có tôn nghiêm. Từ bảy tuổi đến mười bốn tuổi, bảy năm đó đối với hai tỷ đệ mà nói là luyện ngục cũng không quá mức.

Năm Dịch Dục mười hai tuổi, bị Dịch Hoa say rượu đập vỡ đầu, máu chảy đầy đất, Dịch Chân ôm đệ đệ mất máu sắp hôn mê, khóc đến tê tâm liệt phế.Cuối cùng động tĩnh lớn kinh động đến nhà hàng xóm, họ vội vàng báo cảnh sát, lại đưa Dịch Dục đến bệnh viện.

Dịch Chân hoài nghi Dịch Hoa khi đó đã điên rồi.

Lúc hắn thần trí thanh tỉnh liền nấu cơm cho hai đứa nhỏ ăn, phát bệnh không có ai liền ở nhà rống to, cởϊ qυầи tùy tiện đại tiểu tiện.

Dịch Chân cũng cố trốn hắn đi, nhưng cũng tránh không được Dịch Hoa tùy thời tùy chỗ tiểu, lúc này Dịch Dục sẽ không biết từ đâu toát ra che mắt cô, nhét cô vào trong phòng.

Chờ bên ngoài không có động tĩnh rồi cô lại đi ra, Dịch Dục đã quét dọn sạch sẽ đống hỗn độn.

Phát hiện tỷ tỷ đang ngẩn người khiến Dịch Dục có chút lo sợ bất an, hắn đem người đặt ở trên ghế, chính mình ngồi xổm ở bên cạnh.

Dịch Chân cúi đầu, liền thấy hốc mắt đỏ hoe của hắn.

"Chị, em biết sai rồi, chị đừng không để ý tới em."