Chương 7: Dịch Dục ngất đi

Nửa giờ nghỉ ngơi rất nhanh chấm dứt, Dịch Chân một lần nữa lại lao vào công việc, nhưng trong đầu cô lại một mực cân nhắc muốn dùng lý do gì đưa em trai đến bệnh viện.

Đứa nhỏ kia rất có chủ kiến, nói thật thì có thể sẽ dẫn đến phản ứng quá khích nên cô chỉ có thể uyển chuyển lừa gạt.

Sữa hẳn là cũng không thể để cho hắn ăn nữa, vạn nhất càng ỷ lại liền càng phiền toái.

Đêm nay con trai ông chủ nhà hàng bị bệnh nên ông chủ đóng cửa sớm, Dịch Chân cũng có thể tan tầm sớm một chút, lúc về đến nhà thì cô phát hiện ra trong nhà là một mảnh đen kịt, cô hô một tiếng “Dịch Dục”, nhưng nửa ngày cũng không có người trả lời.

Dịch Dục sẽ không ra ngoài vào ban đêm, thời điểm này bình thường chắc chắn anh còn đang đọc sách, mặc dù tạm thời có việc đi ra ngoài cũng sẽ gửi tin nhắn thông báo cho cô một tiếng.

Trong lòng cô không khỏi lộp bộp một chút, Dịch Chân bật đèn phòng khách lên rồi lại hô hai tiếng với âm lượng lớn hơn, giày cũng không kịp cởi ra liền vọt vào phòng.

Nhìn thấy trên giường có một người, còn đang hô hấp hơi phập phồng.

Sau lưng cô toát mồ hôi lạnh, kéo những bước chân đến bên giường ngồi xuống, cô sờ sờ mái tóc ấm áp của Dịch Dục đang ngủ say.

Nhưng rất nhanh Dịch Chân liền phát hiện có gì đó không đúng, Dịch Dục đổ mồ hôi trên trán, ánh mắt nhắm chặt, hô hấp cũng có chút nặng nề.

Dịch Chân vỗ vỗ mặt hắn, liên tục kêu vài tiếng, Dịch Dục mới chậm rãi tỉnh lại.

Lúc đầu ánh mắt của hắn mất tập trung, nửa ngày không thể bình tĩnh lại, Dịch Chân nhìn bộ dáng tiều tụy của hắn khiến chóp mũi của cô lập tức chua xót, cố nén mới không rơi lệ.

Giọng cô nhẹ nhàng, giống như sợ quấy nhiễu anh, "Tiểu Dục, có phải gặp ác mộng không?”

Dịch Dục tỉnh táo, nhìn thấy cô, bên miệng nhếch lên một nụ cười, "Chị, chị đã trở lại. "

Dịch Chân "ừ" một tiếng, bởi vì nghẹn nức nở, một cái đơn âm này cũng bị thay đổi.

Thiếu niên khàn giọng hỏi: "Làm sao vậy? "

Giữa hai người bọn họ quá hiểu nhau nên một sự thay đổi trong hơi thở có thể được phát hiện.

"Không có việc gì, vừa rồi có chút muốn hắt hơi nên phải nghẹn lại." Dịch Chân thoải mái nói chuyện, "Có chỗ nào khó chịu không? Em đổ mồ hôi rất nhiều. "

Vốn tưởng rằng Dịch Dục sẽ giống như trước kia nhẫn nhịn không nói, không nghĩ tới thiếu niên dán sát vào tay nàng cọ cọ, nói thầm: "Có chút choáng váng, vốn muốn chống đỡ đến khi chị về nhà, nhưng hình như không được lắm. "

Dịch Chân lập tức nóng nảy, "Là trên người đau sao? "

Chẳng lẽ đệ đệ không phải ngủ qua, là ngất đi?!

Trách không được hô nửa ngày cũng kêu không tỉnh, nếu như nàng không trở về sớm...

Trong trường hợp em trai đang ngủ...

Dịch Chân trái tim thẳng tắp rơi xuống, càng nghĩ càng sợ hãi, thanh âm run rẩy muốn kéo cậu dậy, "Tiểu Dục, chị đưa em đến bệnh viện kiểm tra đi, chị..."

"Em không có bệnh, chị."

Thanh âm Dịch Dục đột nhiên trở nên có chút lạnh, lại mang theo sự cường thế không thể cự tuyệt, hắn rất ít khi dùng loại ngữ khí này cùng Dịch Chân nói chuyện, mà mỗi khi bày ra loại thái độ này, Dịch Chân cũng chưa bao giờ có cách nào vi phạm ý nguyện của hắn.