Chương 3

Editor: Orsa Regina

Trương Càn chăm chú lắng nghe, không để ý đến bàn tay xám xịt từ từ thò ra dưới chân mình.

"Cậu ta là thần tượng quốc dân, ảnh đế Liễu Hoài đấy.” Chó ngốc vui vẻ thè lưỡi: "Mau xin cho tôi một chữ ký đi!"

"Ai cơ?" Trương Càn giật nảy mình, chân đang giơ lên bỗng hạ xuống, vô tình dẫm lên bàn tay kia, phát ra một tiếng "rắc" giòn tan.

"Liễu Hoài ấy, người đẹp trai cực phẩm đó, tôi thấy cậu ta quen mắt lắm. Anh không biết sao?"

"..." Anh đương nhiên biết.

Nhưng không phải ảnh đế Liễu Hoài, mà là kẻ phản diện trong phim truyền hình nuôi hàng ngàn con ma, tàn sát vô số sinh linh.

Một tháng trước, anh tỉnh dậy giữa màn tuyết mênh mông trên núi Côn Lôn.

Trời xanh cho anh biết một sự thật không mấy vui vẻ sau khi chết.

Anh là một nhân vật trong tiểu thuyết. Chết sớm, rõ ràng không phải nhân vật chính, anh chỉ là một công cụ thậm chí không có tên.

So với cuộc đời phong phú, hấp dẫn của nhân vật chính, cuộc sống của Trương Càn vô cùng nhàm chán. Anh là hậu duệ cuối cùng của một gia tộc trấn giữ Côn Lôn, thừa kế di chí của tổ tiên, luôn ở lại Côn Lôn, cố gắng cứu sống mạch rồng cuối cùng đang hấp hối để mang lại bình an cho Thần Châu.

Trương Càn may mắn, thực sự đã tìm ra cách khả thi để cứu sống mạch rồng từ sổ tay của tiền bối để lại. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, khiến anh chết ở bước cuối cùng khi điểm nhãn.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi, ngòi bút của anh đã có thể chạm vào mạch rồng khổng lồ bao trùm Thần Châu, hoàn thành tâm nguyện của gia tộc qua nhiều đời.

Rồi anh chết.

Sau đó nhân vật chính và phản diện cuối cùng đánh nhau một trận ở Côn Lôn, trong lúc đánh nhau nhân vật chính vô tình chạm phải thứ gì đó, điểm nhãn thành công một cách kỳ lạ, mạch rồng sống lại, Thần Châu vĩnh viễn bình an.

Đơn giản như vậy đấy.

Khiến cả tộc của anh trông như trò cười, lần lượt chết trên núi như những chú Hồ Lô cứu ông nội vậy.

Trương Càn cảm ơn nhân vật chính đã giúp anh hoàn thành tâm nguyện, dù việc hoàn thành có phần khó hiểu.

Nhưng kết cục của cả tộc anh khiến người ta không thể vui nổi.

Hoàn toàn biến mất, bị người đời lãng quên, thay vào đó là một đại tộc khác trong giới huyền học lưu danh thiên cổ, nhân vật chính được vạn người tung hô.

Kết quả này với bản thân anh thì không sao, nhưng nhớ đến cha và anh trai vẫn căn dặn mình đến lúc lâm chung, Trương Càn cảm thấy hơi hoang mang, chợt muốn hỏi những người trong tộc đã chết trên núi qua bao đời: Có đáng không?

Mọi việc đã làm không ai hay biết, thậm chí chẳng ai biết còn có một nhóm người khác đã nỗ lực vì điều đó.

Trương Càn quỳ trước bài vị tổ tiên suy nghĩ suốt một ngày một đêm, cả tộc anh nghìn năm đều kẹt ở bước cuối cùng, nhân vật chính vừa đến đã thành công một cách khó hiểu, có lẽ Thần Châu vĩnh viễn bình an vốn không phải là sứ mệnh của gia tộc họ.

Được sống lại một lần nữa, không cần phải cố chấp mà chết thêm lần nữa.

Anh viết cách cứu mạch rồng thành một cuốn sách dày để lại trên Côn Lôn cho nhân vật chính, niêm phong tổ trạch trống rỗng của họ Trương, mang theo bài vị tổ tiên ra đi.

Để sống một cuộc đời bình thường như bao người khác.

Nhưng!

Trong đó tuyệt đối không bao gồm việc ngủ với phản diện!

Điểm quan trọng là, cậu còn là một góa phu, một góa phu tàn nhẫn vô tình.

Một góa phu chôn cả hàng dài thi thể đàn ông bị thiến dưới biệt thự.

Còn nuôi cả một phòng đầy ma quỷ hung tợn.

Không biết liệu cậu có cắt "cái đó" của anh không.

Để anh ngủ chung giường với những người đàn ông hoạn dưới lòng đất.

Trương Càn chợt thấy người trong tay nặng như ngàn cân.

Nhưng nền nếp gia giáo nghiêm khắc vẫn không cho phép anh bỏ chạy, dù sao thì chính anh đã ngủ với phản diện. Con người vẫn phải có chút lương tâm chứ.

Chỉ cần cẩn thận một chút, phản diện chắc sẽ không tức giận.

Trương Càn nghĩ vậy, bước bước đầu tiên.

Lúc đặt chân xuống, anh như dẫm phải thứ gì đó, mềm mại tròn trịa, đủ làm người ta trượt ngã.

Lần đầu tiên vẻ mặt điềm tĩnh trầm ổn của Trương Càn rạn nứt, ngay sau đó thân thể anh nghiêng về phía trước.

"!" Người anh đang ôm là phản diện đấy!

Loại người chỉ cần ngã nhẹ một cái là sẽ chết luôn ấy!

Tuy nhiên không kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể trưởng thành của anh đã bản năng chọn ra phương án giải quyết tốt nhất.

Bản thân anh ngã thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể để người trong lòng ngã xuống đất.

Vì vậy —

Anh xoay người cực hạn kiểu Thomas, ném người kia trở lại chiếc giường mềm mại.

Ném...

Trương Càn chìm vào im lặng.

Tấm nệm rất tinh ý nảy lên một cái, chiếc chăn trắng muốt bay vυ"t lên đập vào mặt Liễu Hoài, khí thế này nói là muốn đè chết người trong chăn cũng không quá.

"Ưm —"

Cánh tay mảnh khảnh từng chịu nhiều đau khổ vén chăn lên, đôi mắt phượng đẹp đẽ kia sau khi hoang mang, chính xác nhìn thẳng vào Trương Càn.

Tim Trương Càn như ngừng đập một nhịp.

Xong rồi.

Anh có lẽ là người đầu tiên trong lịch sử cố gắng ném chết bạn tình trên giường. Anh không phải một người bạn tình chu đáo, nhưng chắc chắn sẽ là một cái xác xuất sắc.

Sau một thoáng im lặng, anh nghe thấy mình hỏi: "Ngủ có ngon không?"

Ngủ có ngon không?

Đúng là một câu hỏi hay.

Trương Càn thấy khóe miệng Liễu Hoài khẽ giật một cái, sắc mặt trở nên vô cùng đáng sợ.

"..." Có vẻ phản diện càng tức giận hơn.

Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, Trương Càn cố gắng cầu cứu kẻ thứ ba trong phòng, nhưng phát hiện con chó ngốc đã sớm nhìn thấy tình hình không ổn mà chuồn mất rồi.

Để phản diện có một khoảng thời gian thức dậy thoải mái, Trương Càn quyết định im lặng.

Anh không sợ bị kẻ phản diện thiến rồi chôn xác, chỉ sợ mình giả chết không tự nhiên.

Một người bình thường tuyệt đối không thể thoát khỏi tay kẻ phản diện đang nổi giận. Nhưng môn giả chết này anh thật sự chưa học bao giờ.

So với giả chết thì bỏ chạy còn đơn giản hơn, thật đau đầu. Trương Càn ngẩng đầu nhìn trời.