Chương 4

Vẻ giận dữ của Liễu Hoài dường như đã dịu bớt, khiến Trương Càn mừng rỡ khôn xiết. Mặc dù nét mặt anh vẫn không thay đổi nhiều, nhưng điều đó không ngăn cản anh giữ được phong thái trang nhã đĩnh đạc của người họ Trương.

Là một kẻ phản diện, bị một người bình thường ngủ cùng mà không ngay lập tức nổi giận gϊếŧ chết anh ta, thậm chí còn có xu hướng nguôi giận. Quả nhiên lời anh trai nói rằng những người đẹp đều rất nguy hiểm là giả, người đẹp tâm thiện mới là thật.

Tuy nhiên ngay lập tức anh đã bị tát vào mặt.

Liễu Hoài bỗng nhíu mày, ném về phía anh một cái liếc mắt sắc lẹm.

Ánh mắt như muốn băm vằm anh ra làm trăm mảnh, cùng với đuôi mắt đỏ au và... Nước mắt?

Trương Càn ngạc nhiên, phản diện khóc sao?

Không đúng, là anh làm phản diện khóc sao?

... Nửa đêm trước có vẻ anh thật sự đã làm kẻ phản diện khóc.

Nghĩ đến những việc mình đã làm nửa đêm trước, Trương Càn cảm thấy khả năng Liễu Hoài tha cho anh là 0. Anh vẫn phải nghĩ cách giả chết thôi.

Nhưng trước khi giả chết, anh phải xem có thể bồi thường gì cho Liễu Hoài, dù sao người ngủ với người ta là anh, anh chẳng thiệt thòi gì cả.

Với ý định quan tâm, Trương Càn lại mở miệng:

"Cậu khóc à?"

"Im đi!" Liễu Hoài chống người ngồi dậy, đỏ mắt trừng anh, "Tôi không có!"

Như một con thú nhỏ ương bướng.

Rồi con thú nhỏ này vì đột ngột ngồi dậy không biết đã chạm vào đâu, vẻ mặt đau đớn, ngả đầu ngã xuống, phát ra một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

"Không sao chứ?"

Trương Càn tiến lại định đỡ cậu một cái, tay vừa dùng lực, liền thấy thân thể Liễu Hoài run lên, rồi Trương Càn lại nhận được cái nhìn giận dữ đẫm lệ từ đôi mắt phượng đẹp đẽ kia.

Trương Càn lập tức rút tay lại, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Xin lỗi cậu, anh có vẻ bẩm sinh không biết các kỹ năng sống. Anh sống dưới núi một tháng, kỹ năng sống đều rất tệ hại. Giờ xem ra kỹ năng chăm sóc người khác của anh cũng chẳng khá hơn là bao.

Tại sao trong kiến thức cứu thế không có hạng mục tinh thông kỹ năng sống nhỉ.

Tuy nhiên việc kẻ phản diện sợ đau và sẽ khóc là điều Trương Càn không ngờ tới. Khóc trông có vẻ dễ thương, giống như chú mèo hoang hàng xóm chưa bao giờ thèm nhìn anh.

Liễu Hoài nằm một lúc, hồi phục lại, không còn cố gắng ngồi dậy nữa, nhưng dù đang nằm, khí thế vẫn không hề thua kém Trương Càn đang đứng.

"Anh là ai?"

Giọng cậu vẫn còn hơi khàn, tai Trương Càn đỏ lên, nhưng nghe câu hỏi của cậu, anh bản năng do dự.

Hỏi tên một cái xác là việc kẻ phản diện nên làm sao?

Dù sao thì dính líu với kẻ phản diện tuyệt đối không phải việc người bình thường nên làm, anh quyết định qua loa cho xong.

"Một bảo vệ bình thường thôi."

"?"

"Tôi hỏi tên anh cơ." Liễu Hoài có vẻ không vui.

Trương Càn nhìn lại đầy nghi hoặc, Liễu Hoài định lập bài vị cho anh sao?

Nhưng anh vẫn trả lời thật: "Trương Càn."

"Tốt, chuyện đêm nay anh không được nói ra ngoài."

Quy trình đe dọa đã đến, tiếp theo sẽ là cảnh người qua đường đồng ý và cảm ơn ân đức của phản diện, kết quả là bị tập kích gϊếŧ chết ngay sau đó.

"Được."

Liễu Hoài nhìn chằm chằm anh, cậu nghi ngờ Trương Càn hoàn toàn không hiểu cậu đang nói đến chuyện gì.

"Thật chứ?"

Trương Càn: "Thật."

Liễu Hoài yên tâm, chỉ cần Trương Càn không nói ra thì sẽ không ai biết cậu đã khóc vì đau, lại còn là trên giường.

"Tít tít —"

Đúng lúc Trương Càn đang im lặng chờ đợi Liễu Hoài ra tay để anh giả chết, điện thoại của anh reo lên.

Liễu Hoài vừa ngủ thϊếp đi bị đánh thức, nhìn anh với vẻ mặt vô cảm.

Trương Càn khẽ ho một tiếng, mở điện thoại.

Trên màn hình, giữa các ứng dụng hệ thống đơn điệu, một ứng dụng có biểu tượng chữ "Dương" đang nhấp nháy chấm đỏ, liên tục gửi thông báo.

Mở ứng dụng chuyên dụng cho Thiên Sư Dương Tư, một hình người giấy má đỏ au nhảy ra chiếm đầy màn hình, bên cạnh còn ghi một dòng chữ đỏ chói:

Cứu mạng! Có người sống nào đến cứu tôi không!

Lại là thiết kế vô nghĩa này. Trương Càn khẽ nhếch môi, dùng sức chạm vào màn hình.

Mỗi lần hiện ra hình ảnh này, chiếc điện thoại 32GB cấu hình thấp của anh đều bị đơ.

Tại sao lại làm thông báo cầu cứu thành kiểu này? Là sợ người cầu cứu chết không đủ nhanh sao?

Thiết kế ngu ngốc này là để đồng nghiệp Thiên Sư dùng khi cầu cứu. Đánh giá cấp độ sự kiện quỷ dị của cơ quan chính thức không chuẩn lắm, thường xuyên xảy ra tình huống Thiên Sư cấp thấp vô tình nhận phải sự kiện quỷ dị cấp cao, trong trường hợp này một hệ thống cầu cứu tốt trở nên đặc biệt quan trọng.

Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, nên phạm vi cầu cứu của Thiên Sư thường là cùng thành phố. Ứng dụng có hệ thống định vị tích hợp, có thể hiển thị vị trí của các Thiên Sư trong cùng thành phố bất cứ lúc nào. Vì vậy mỗi khi Thiên Sư cấp thấp đến một thành phố mới, nhìn thấy bản đồ đầy định vị đều vui mừng đến rơi nước mắt, cảm giác này giống như bạn có một người bạn trai cơ bắp vậy, đầy cảm giác an toàn.

Lần này người cầu cứu may mắn, Trương Càn đã thành công nhìn thấy tin nhắn cầu cứu.

Người cầu cứu: Trần Bán Tiên (Cấp C)

Địa điểm: Phòng 606, Khách sạn La Phong, thành phố Thái, tỉnh Lỗ

... Địa chỉ này hình như có chút quen thuộc.

Trương Càn xác nhận lại nhiều lần, đúng là chàng trai ở phòng 606.

Vậy tại sao một Thiên Sư Dương Tư cấp C lại không xử lý được một âʍ ѵậŧ cấp C?

Trên kênh công khai của ứng dụng.

Trần Bán Tiên: Các anh các chị cứu tôi với

Mạnh tỷ tín đồ chân lý: Chúng tôi cách anh mấy chục cây số không đến kịp đâu, hình như có người ở gần anh

Trần Bán Tiên: Đệt, vẫn cùng một vị trí, nhưng sao không có hậu tố cấp bậc?

Đó là vì anh căn bản chưa từng tham gia kỳ thi đánh giá cấp bậc Thiên Sư, đã nói là làm người bình thường thì không thể nuốt lời. Thân phận Thiên Sư chỉ là để xin giấy chứng minh nhân dân thôi.

Khung chat riêng nhảy liên tục, chấm đỏ cứ thi nhau nhảy ra. Trương Càn chạm vài cái, vô cảm nhìn giao diện đơ lại rồi tải.

Giao diện vừa tải xong, chưa kịp để Trương Càn xem, một cuộc gọi đến.

Là của anh Ngưu.

Trương Càn liếc nhìn Liễu Hoài, vẻ mặt Liễu Hoài rất khó chịu vì bị đánh thức, nếu nói thanh giận dữ có một cột thì cột giận dữ của Liễu Hoài chắc đã đầy rồi.

Có lẽ anh nên cân nhắc cách bỏ chạy.

Nhận cuộc gọi, giọng nói thô kệch của anh Ngưu vang lên.

"Tiểu Trương, mau đến xem phòng 606 có chuyện gì, chúng tôi lên không được, chỉ có cậu ở trên lầu thôi." Anh Ngưu chửi thề một tiếng, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"