Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Góa Phụ Phản Diện Mang Thai Đứa Con Của Tôi

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 6

Editor: Orsa Regina

"Thế mới đúng chứ, không khí càng kí©h thí©ɧ hơn," Trương Càn nghiêng người: "Nhưng chạy nhanh với giày cao gót, không sợ bị trẹo chân à?"

Giày cao gót dường như không hiểu rõ, đang ngẩn người thì bị ngã sấp mặt xuống đất.

Đệch, ai vấp nó thế?

Trương Càn từ từ rút chân về, giấu công lao của mình.

Trên mặt đất, một đôi giày cao gót màu đỏ máu đang nằm ngả nghiêng, trông như vừa bị ai đó đá một cú.

Trương Càn dùng ba ngón tay nhấc đôi giày lên, đi về phía phòng số 606.

Những sợi tóc trên cửa quấn hơi chặt, không biết có công cụ nào tốt không. Trương Càn suy nghĩ một lúc rồi giơ đôi giày cao gót lên đập vào cửa.

Đôi giày xoay 360 độ trên không trung rồi đập mạnh vào cửa.

Những sợi tóc kêu thét lên rồi trượt xuống, để lộ cánh cửa phòng nguyên vẹn.

Trương Càn hài lòng gật đầu: "Hoàn hảo."

Trong tủ quần áo chạm khắc màu đỏ sẫm, Trần Chi chắp hai tay lại, miệng lẩm bẩm điều gì đó, rồi ngửa tay ném ba đồng xu lên.

Bên ngoài tủ, tiếng giày cao gót vẫn không ngừng đi qua đi lại, Trần Chi gần như có thể tưởng tượng ra một đôi giày cao gót đẫm máu đang trừng trừng nhìn cái tủ quần áo không chắc chắn.

Những đồng xu rơi vào lòng bàn tay, hơi thở Trần Chi loạn nhịp, vội vàng mở bàn tay ra, nhìn thấy ba đồng xu mới cười gượng.

"Không chết được rồi, không chết được rồi, hê hê..." Anh ta cười ngớ ngẩn.

Một tiếng "Bùm" vang lên khiến Trần Chi giật mình, đồng xu rơi vào trong tủ, anh ta luống cuống đi nhặt.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Cố Đắc không nhịn được kêu đau, Trần Chi áp tai vào tủ, lắng nghe kỹ âm thanh bên ngoài.

Tiếng giày cao gót đã biến mất!

Được cứu rồi!

Tuy nhiên, Trần Chi chưa kịp cười ngốc thì cánh tủ rung lên, phát ra tiếng va chạm dữ dội, dường như có thứ gì đó đang kéo tay nắm bên ngoài.

"Giày cao gót cũng biết mở cửa tủ sao?!" Trần Chi lao tới chặn cửa tủ: "Thành tinh rồi à?"

"Bình tĩnh nào, là người sống đấy." Trương Càn vừa dùng giày cao gót đập cửa, bình tĩnh gõ cửa.

"Mở cửa ra."

Nghe thấy người cứu mạng đến, Trần Chi cảm động rơi nước mắt, vội vàng mở cửa cho Trương Càn, mời anh vào trong.

Trương Càn cũng không khách sáo, bước những bước dài tiến vào, dùng sức đóng cửa lại trước khi những sợi tóc điên cuồng tràn vào.

Làm xong còn không quên bình tĩnh mở miệng: "Không xác nhận thân phần người ngoài cửa mà đã mở, nếu tôi là ma quỷ thì anh đã chết rồi."

Trần Chi quả thực không nghĩ nhiều, sắc mặt biến đổi, dò hỏi: "Vậy, anh là người thật chứ?"

Trương Càn thở dài: "Phải."

"Vậy thì tốt rồi." Trần Chi thở phào nhẹ nhõm.

Tủ quần áo rộng khoảng một mét, không gian không lớn, hai người đàn ông chỉ có thể co ro thành một cục ngồi xổm bên trong.

Trần Chi co người vào góc tủ, tuy không nhìn rõ mặt Trương Càn nhưng khí thế dạy đời vừa rồi của anh giống hệt ông già nhà mình, nhìn là đã thấy sợ rồi.

"Đại ca, chúng ta làm sao ra ngoài đây?"

Trương Càn không nói gì, tình hình ở đây phức tạp hơn anh tưởng nhiều. Ban đầu nghĩ chỉ có một đôi giày cao gót cấp C, không ngờ còn ẩn giấu một vật âm cấp A nữa.

Trần Bán Tiên đúng là một cái bẫy dụ vật âm hình người.

Vật âm cấp C, một người bình thường có khả năng chiến đấu tốt có thể tấn công vật lý được, nhưng với vật âm cấp A thì tấn công vật lý chính là tìm đường chết. Vì vậy Trương Càn - một người bình thường - đã quyết định trốn vào tủ.

"Bên ngoài còn có một cái nữa à? Lại còn là quỷ dị cấp A?!" Trần Chi suýt hét toáng lên, chỉ nghĩ đến việc một vật âm cấp A luôn đi theo mình, anh ta đã thấy da đầu tê dại, nổi da gà khắp người.

"Chúng ta trốn trong tủ có tác dụng không?"

Vật âm là vỏ bọc, quỷ dị là bên trong. Quỷ dị ẩn náu trong vật âm càng khó đối phó hơn, nhưng dù vậy, đôi giày cao gót cấp C dù có quỷ dị ẩn náu bên trong cũng chỉ là đôi giày cao gót. Cấp bậc của nó đã được định sẵn, quỷ dị cấp C không thể tách rời khỏi vật âm, đánh chết cũng không thể làm gì được cánh cửa tủ mở ra ngoài.

Nhưng với quỷ dị cấp A, Trần Chi tuyệt vọng. Làm sao một lớp gỗ mỏng manh này có thể chống đỡ được một đòn của quỷ dị cấp A chứ?

"Đánh cược vào vận may thôi." Thực ra anh ta đang ngồi xổm trong tủ quần áo, bộ áo cưới bên ngoài kia thường sẽ không chọn cách xông vào.

Nhưng Trần Chi không biết điều này, anh ta run đến mức cả cái tủ cũng rung lên.

Trương Càn bị ép phải ngồi như ngồi võng: "..." Lần sau vẫn nên bịa một lời nói dối để qua chuyện này vậy.

"Điện thoại của cậu đâu?"

"Hả?" Trần Chi ngơ ngác, "Chạy trốn lúc nãy làm mất rồi."

"Điện thoại là lựa chọn hàng đầu để thoát thân, cậu mà cũng làm mất được thì quả là tài năng hiếm có."

Trần Chi: "Cảm ơn lời khen, tôi thông minh từ nhỏ mà. Nhưng anh cần điện thoại để làm gì?"

Thời đại mới ngày nay, các phương pháp trừ tà quỷ dị xuất hiện ngày càng nhiều, có người tôn sùng phong tục cổ xưa để trừ tà, cũng có người ủng hộ khoa học để đuổi quỷ. Tại Thần Châu có lịch sử lâu đời, truyền thống dân gian trừ tà vẫn chiếm ưu thế. Hiện tại, một vài gia tộc lớn trong giới huyền bí đều có truyền thừa cổ xưa, ví dụ như gia tộc của Trần Chi là một gia tộc lớn có tiếng tăm trong giới, ông nội anh ta còn là bậc đức cao vọng trọng, ai ai cũng gọi một tiếng đại sư.

Mặc dù anh ta chẳng học được tí tinh túy nào.

Nghe Trương Càn hỏi điện thoại, Trần Chi còn tưởng anh ta là người thuộc phái khoa học trừ tà mới nổi, những người đó chỉ cần chụp ảnh vật âm một cái là có thể xong việc ra về, quả thực là phúc âm cho các thanh niên nghiện mạng. Tiếc là, anh ta cũng không học được.

Vậy bây giờ đại ca sắp biểu diễn kỹ thuật cao siêu rồi sao? Trần Chi tràn đầy kỳ vọng.

"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi đang cầu cứu đây."

Trần Chi: "?"

Trương Càn bấm nút cầu cứu, con người giấy phá hoại điện thoại cấu hình thấp bỗng nhảy phóc lên màn hình công khai. Tuy nhiên, người giấy của Trương Càn không kêu cứu mạng, mà là —

"Nhanh đến đây! Nhanh đến đây! Quỷ dị cấp A hoang dã xuất hiện!"

Thiên sư và quỷ dị là mối quan hệ đối địch, nhưng giống như đạo sĩ nuôi quỷ vậy, các thiên sư thường sẽ bắt vài vật âm có quỷ dị về nuôi, dùng làm pháp khí cũng được, nuôi làm thú cưng cũng xong, trong các gia tộc lớn dùng để khoe khoang cũng nhiều vô kể.

Vật âm cấp A không phải thường gặp, trong giới này là thứ quý hiếm đến mức tranh nhau đến vỡ đầu cũng không có được. Tất nhiên còn có những thứ quý hơn từ cấp S trở lên, những thứ đó đã không thuộc về vật âm nữa, ngay cả chính quyền Thần Châu cũng chỉ có vài cái.

"Sao tôi không nghĩ ra cách hay như vậy nhỉ." Trần Chi rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.

Gần đây, một chương trình truyền hình thực tế mời các đệ tử trẻ từ các gia tộc lớn tham gia, kết hợp đủ thứ yếu tố lộn xộn như kinh dị, khoa học phổ thông, ngoài trời, thi đấu... đang được chuẩn bị quay, với slogan là đưa bạn quan sát từ khoảng cách gần những bí mật về trừ tà của thiên sư tiền tuyến, cảm thán cuộc sống tốt đẹp không dễ có được, kèm theo phổ biến kiến thức về cách thoát hiểm trong các sự kiện quỷ dị, đồng thời đào tạo một đám đại sư ngoại hình không tệ nhưng thực lực bằng không.
« Chương TrướcChương Tiếp »