Chương 7

Editor: Riin

Beta: Orsa Regina

Qua nhiều năm phát triển, có xu hướng ngày càng thiên về lưu lượng, thậm chí còn xuất hiện một nghề mới kỳ quặc: Thiên sư đỉnh lưu. Theo cách nói của các cụ già, đây là thứ tà môn, làm băng hoại phong hóa!

Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng trong giai đoạn đầu hồi sinh của các hiện tượng kỳ bí, loại hình phổ cập kiến thức mang tính giải trí này vẫn có ích. Dù hiện nay tình trạng pha loãng nghiêm trọng, nhưng thế hệ đầu tiên của những thiên sư đứng ra phổ biến kiến thức đều có bản lĩnh thật sự.

Trần Chi nhớ rằng chương trình truyền hình thực tế lần này cũng có vài người giỏi, gần đây đang đi khắp nơi tìm kiếm vật âm cấp A, nghe nói là để mang lên chương trình.

Họ bảo là trưng bày, nhưng thực chất là khoe khoang.

Nghe tin này, dù cách xa ngàn dặm cũng sẽ bay đến, đây đúng là "món hời".

Trần Chi càng nghĩ càng lạc quan, dựa lưng vào tường định chờ viện trợ.

"Tôi giấu gà rán này, anh có muốn không?" Trần Chi móc từ dưới mông ra túi gà rán, đưa cho Trương Càn một miếng.

Trương Càn không nhận, quay đầu nhìn về phía cánh cửa tủ: "Không đợi được nữa rồi."

"Cái gì không đợi được?"

"Nó đến rồi."

"?"

Giây tiếp theo, lông tơ trên người Trần Chi dựng đứng hết cả lên.

Tủ quần áo đột nhiên rung lắc dữ dội, Trần Chi không cầm chắc làm vấy nước sốt lên mặt. Nhưng chưa hết, không biết bên ngoài có gì, cả tủ quần áo bị lật úp xuống đất.

Hai người trốn bên trong như bị nhét vào máy giặt cửa ngang, quay đến chóng mặt. Cửa tủ bị va đập mạnh bật mở, Trương Càn đỡ cho Trần Chi suýt nữa thì bị hất văng ra ngoài.

Từng chùm tóc ùa về phía Trương Càn, mang theo mùi thối rữa tanh tưởi. Trương Càn lật tay, nắm lấy cửa tủ định đóng lại.

Đối phương dường như biết ý đồ của Trương Càn, hai sợi tóc quấn lấy tay nắm cửa tủ, có vẻ muốn quấn vào cổ anh.

Trương Càn nhíu mày, không né tránh. Anh đang suy nghĩ, liệu một người bình thường đấu với quái vật cấp A có bình thường không, nhưng nếu để tóc quấn thẳng vào cổ...

Có vẻ sẽ lộ nhanh hơn, những sợi tóc này vốn không thể đến gần anh được. Chỉ có yêu vật như Liễu Hoài, toàn thân không một chút dương khí mới có thể tiếp cận anh.

Phải làm sao đây? Làm một người bình thường quả thật quá khó.

Sau khi thở dài sâu, Trương Càn định đưa tay chụp lấy chùm tóc đó, bỗng thấy tóc đổi hướng lượn qua.

Trương Càn nhướng mày, đối diện với bóng hình màu đỏ máu sau mớ tóc đen.

"Tôi cảm thấy mình sắp chết rồi, anh phải làm sao đây?" Trần Chi bịt miệng, suýt nôn ra.

Trương Càn suy nghĩ một lúc: "Cậu là người nhà họ Trần?"

"Ơ, anh ơi, phía sau anh kìa!"

Trương Càn ngắt lời cậu ta, tiếp tục hỏi: "Là nhà họ Trần có tổ tiên làm nghề đánh canh phải không?"

"Đúng vậy. Nhưng, anh ơi, tóc kìa! Tóc!"

Trương Càn lại ngắt lời: "Chiêng và phách của cậu đâu?"

Gia tộc họ Trần với nghề đánh canh cổ xưa, một đại tộc trong giới huyền thuật. Nguồn gốc nghề đánh canh bắt nguồn từ thuật trừ tà, thời xưa dùng để tuần tra ban đêm, xua đuổi ma quỷ và báo giờ. Chỉ vài tiếng chiêng, vài tiếng rao có thể xua đuổi tà ma, đem lại điều lành. Hiện nay càng có thể trực tiếp phá tan lãnh địa âm của vật âm, ai bị mắc kẹt cũng có thể hiểu được, nhưng người nhà họ Trần bị mắc kẹt thì hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Trần Chi đỏ mặt tía tai, vừa xấu hổ vừa thất vọng.

"Cậu không có à?" Mỗi người nhà họ Trần đều sẽ tự tạo ra pháp khí của mình, chính là chiêng và phách. Chiêng là chiêng đồng, phách giống như ống tre rỗng. Đối với người nhà họ Trần, những thứ này là pháp khí đồng hành suốt đời, trừ khi bị hư hỏng hoàn toàn, không thể thay đổi dễ dàng.

"Đâu có! Tôi có chứ!" Chỉ là không đánh được thôi.

Trương Càn hiểu ra, "Quên nói với cậu, anh không phải đại cao thủ gì đâu, anh chỉ là một thiên sư hạng D thôi."

Lộ tẩy quá nhiều, anh không tiện nói thẳng mình là người bình thường.

"Hả?!" Trần Chi vừa ngơ ngác vừa sốc.

"Nên phiền cậu cứu tôi rồi." Trương Càn buông tay ngả người ra sau, bị những sợi tóc cuốn đi.

"???"

Trần Chi im lặng, đừng tưởng cậu không nhìn ra Trương Càn cố ý!

Cố ý kích động cậu đánh chiêng. Nhưng, lần này cậu có thực sự đánh được chiêng đồng không?

Là đệ tử được kỳ vọng nhất thế hệ này của nhà họ Trần, vị gia chủ tương lai, Trần Chi lớn lên giữa những lời khen ngợi và áp lực. Cậu ta quả thật rất có thiên phú, những thứ như Dịch kinh, bát quái, xem bói tướng số mà người khác học không được, cậu đều học được dễ dàng. Chỉ có chiêng và phách của nghề đánh canh là cậu mãi không đánh được.

Đến nước này dù có ngu cậu cũng hiểu ra, con quái vật cấp A này có lẽ là do ông già nhà cậu phái đến để kí©h thí©ɧ cậu, có khi Trương Càn cũng là người được thuê. Nếu là quái vật cấp A bình thường, tòa nhà này sẽ không còn một ai sống sót.

Thật ra đây là hiểu lầm Trương Càn rồi, anh chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Tuy nhiên, cách khuyến khích hậu bối ngốc nghếch này, hồi nhỏ anh cũng từng trải qua, lúc đó đứa trẻ con ngây thơ chưa biết đời khổ cực thật sự tưởng anh trai đã chết, khóc lóc thảm thiết giữa trời tuyết lạnh giá, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt suýt đông cứng, bị anh trai ngốc chế giễu cả tuần liền.

Có lẽ tất cả các bậc trưởng bối trong giới huyền thuật đều chọn cách truyền thừa không mấy thông minh này, thật hoài niệm. Ánh mắt Trương Càn dịu lại, khóe môi hơi cong lên.

Trần Chi lật tung đáy tủ tìm ra chiêng và phách, những thứ này cậu ta luôn mang theo, bất kể đi đâu.

Ngần ngừ một lúc, cuối cùng cậu ta vẫn từ từ đưa tay nắm lấy dùi. Cậu ta cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa, cứ để mọi chuyện kết thúc đi.

Trần Chi nắm chặt dùi, ánh mắt kiên định. Cây dùi quấn vải đỏ đập xuống mặt chiêng đồng, "Boong——"

Cậu ta đã đánh được. Trần Chi sững sờ, dường như chưa hoàn hồn.

"Tiếp tục đi." Trương Càn nhắc nhở, nếu ngắt quãng sẽ mất hiệu quả đấy.

Trần Chi tỉnh táo lại, giơ dùi lên tiếp tục đánh xuống.

Một tiếng chậm. Trương Càn thầm đếm.

"Boong! Boong!" Hai tiếng nhanh.

Giờ Tý canh ba.

Những sợi tóc phủ kín căn phòng bị tiếng chiêng chấn vỡ, bóng hình đỏ ẩn sau mớ tóc hiện ra.

Đó là một cô dâu đội khăn voan đỏ thêu rồng phượng. Cô ta đứng trang nghiêm với hai tay chắp lại, vô số sợi tóc tuôn ra từ phía sau. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là con quái vật cấp A ở phòng 606.

Trần Chi ngước nhìn cô ta, một chiếc đèn l*иg giấy trắng bỗng xuất hiện giữa không trung, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi chữ "Canh" trên thân đèn.

Đây là dấu hiệu xua đuổi tà ma của người đánh canh.

"Giờ Tý canh ba, bình an vô sự!" Giọng Trần Chi vang vọng, toàn bộ lãnh địa âm bắt đầu tan rã.

Trương Càn mở cửa ra ngoài, ở đây đã không còn việc gì của anh nữa.