Chương 50: SỰ THẬT PHƠI BÀY

Đã một tháng trôi qua, mà bóng hình cô vẫn ám ảnh tâm trí anh đến tận xương tận tủy, mỗi lần anh nhắm mắt, là mỗi lần anh lại nhìn thấy người anh yêu ra đi trong cô đơn, anh không điên, nhưng anh giả vờ điên để có thể sống trong niềm hi vọng le lói là cô vẫn còn ở đây, vẫn còn ở ngay bên cạnh anh.

“Anh Lâm, anh ra đây làm gì thế? Mau vào thôi anh, ngoài này gió to lắm”

Maga chạy tới, em ấy luôn luôn là thế, lúc nào cũng tận tụy chăm sóc cho anh, nhưng dù có cố gắng cách mấy, tình cảm mà anh dành cho em ấy, cũng vẫn không thể nào hơn được nữa.

“Maga, anh có chuyện muốn nói”

“Gì vậy anh?”

“Anh không có bị điên”

“Thì em đã bao giờ nói anh bị điên đâu nào”

“Anh không nói giỡn Maga à!”

“Anh Lâm, hôm nay anh nói ba lung tung gì thế? Mau vào đi thôi, chắc anh sốt rồi phải không?”

“Mi, cô ấy chết rồi”

“Anh…”

“Anh biết cô ấy chết rồi, Maga à!”

Maga ôm Lâm, òa khóc tức tưởi, vậy là anh Lâm của cô đã tỉnh thật rồi sao.

“Anh…hức…anh làm em lo lắng lắm”

“Anh xin lỗi”

“Hức…không sao đâu mà, anh trở lại bình thường là quá tốt rồi”

“Ừm. Ma chay của Mi, em…” Cổ họng Lâm bắt đầu nghẹn lại.

“Anh yên tâm, em lo chu toàn hết rồi. Đợi khi nào anh khoẻ, em với anh cùng đi thăm mộ bạn ấy. Bạn ấy biết anh tỉnh dậy, chắc là bạn ấy sẽ vui lắm”

“Ừm”

“Anh, vậy anh đi về phòng nha, em đi mua cháo, chứ để người ta hết bán thì khổ”



“Thôi, hôm nay là ngày vui mà. Mua gì đó ngon ngon một chút. Cả tháng nay ăn cháo mãi, anh ngán lắm”

“Vậy anh muốn ăn cái gì?”

“Tùy em chọn”

“Gà rán nhe, pizza nữa. Hơi xa một chút nhưng mà em đi được.”

“Ừm”

Đợi đến khi bóng Maga khuất dần, Lâm mới lủi thủi đi đến bênh vườn hoa ở cạnh bệnh viện. Vườn hoa ở đây tuy không đẹp với nhiều hoa bằng ở những nơi khác, nhưng không khí rất thoải mái. Vào giờ này, cũng ít người qua lại, một nơi rất lí tưởng để tận hưởng cái chết.

Lấy trong tui ra một cái dao lam được bọc giấy vàng, anh mở ra, nhẹ nhàng đưa nó lên cổ tay đang chi chít những gân xanh của mình.Anh khẽ cười, một nụ cười rất ấm áp.

“Bà xã à, xin lỗi đã để bà xã chờ lâu. Anh đến đoàn tụ với hai mẹ con đây”

….

….

Maga hí hửng sách bịch đồ ăn chạy vào phòng, anh Ca của cô đã tỉnh rồi, đây là thời điểm rất thích hợp để thể hiện tình cảm của cô với anh ấy. Chẳng bao lâu nữa, cô tin chắc, rồi cô với anh sẽ lại về chung một nhà mà thôi.

Cửa phòng vừa mở ra thì cô đã ngay lập tức bị một lực mạnh kéo vào, mùi hương này, chẳng phải là của anh sao. Cô chỉ mới đi được một chút, mà anh đã có tình cảm với cô rồi hay sao?

“Anh?”

Trái với mong đợi của Maga, sắc mặt Lâm tối đen hơn nữa bao giờ hết, anh quăng cô xuống giường bệnh, móc từ trong túi ra một chiếc bút có hình thù khá lạ. Chiếc bút này hình như cô đã từng thấy ở đâu đó rồi thì phải, hình như là nó ở chỗ của anh Ân? Mặt mày anh Lâm lại bặm trợn như vậy, không phải là hắn ta đã nói gì đó rồi chứ?

Một giọng nói từ trong chiếc bút phát ra, là giọng đàn ông, sau đó lại đến giọng của một người phụ nữ. Hai giọng nói ấy, thật sự rất quen…

“Sao hả?”

“Anh Lâm, anh phải nghe em giải thích”

“Con khốn” Lâm tóm lấy cổ áo của Maga, ở anh tỏa ra một luồng khí cực kì đáng sợ ” Không uổng công tao đã chăm sóc, yêu thương, lo lắng cho mày, bây giờ đó là cách mà mày đền ơn tao sao? Gϊếŧ người con gái mà tao yêu thương nhất, chỉ vì thứ tình cảm ngu muội mà mày dành cho tao”

“Anh Lâm, làm ơn…ặc…nghe em giải thích”



“Mày định giải thích cái gì, định giải thích cái gì hả? Giải thích rằng mày yêu tao nên mới làm vậy sao? Haha, tao không cần. Mày biết gì không, tao rất muốn gϊếŧ mày, nhưng động vào người mày làm tao cảm thấy rất kinh tởm, loại rắn độc như mày, tốt nhất là nên được trừ khử để thế gian này có thể sạch sẽ hơn”

Từ trong góc tối, có hai người đàn ông xăm trổ đầy mình đi ra.

“Nó thuộc về tụi mày, muốn làm gì nó thì làm, nhưng nhớ xong là phải dọn dẹp cho sạch sẽ, thật sạch sẽ, hiểu không hả?”

“Dạ vâng”

“Anh Lâm, đừng, em xin anh, đừng mà, thà anh cứ gϊếŧ em, đừng đối xử với em như vậy, em biết là em sai, em sai rồi mà!”

“Sai sao? Mày biết mày sai mà vẫn còn diễn rất đạt trước mặt tao, theo tao nghĩ là mày chẳng biết gì đâu. Đây, lá thư này, coi như là ân huệ cuối cùng tao dành cho mày”

“Không, em không cần ân huệ gì hết. Anh khốn nạn lắm anh biết không? Tại sao vậy hả? Tại sao không phải là em mà là con nhỏ đó chứ, nó có gì, có gì mà em không có? Tại sao người anh chọn không bao giờ là em?”

“Cái thứ như mày, không bao giờ có thể đem ra mà so sánh với cô ấy!”

“Đừng anh Lâm, đừng bỏ em mà, em xin anh”

“Đại ca đi rồi, mày còn kêu gào gì nữa, muốn đọc bức thư không? Hay là để tụi này chơi luôn”

Maga ngay lập tức cầm bức thư lên, cô không thể, không thể để cho hai tên cẩu thú này động vào thân thể của cô được.

Nét chữ này, chẳng phải là của hắn sao? Tên phản bội đã làm cho cô có kết cục như ngày hôm nay.

“Maga, khi em đọc bức thư này, có lẽ là em hận anh lắm. Anh xin lỗi, nhưng anh không thể tiếp tục mắc sai lầm được nữa. Anh phải dạy cho em một bài học Maga à, một bài học thật sự khi không biết giữ đúng lời hứa của mình. Anh mong Lâm sẽ nhẹ tay cho em, nếu cậu ta thật sự có tình cảm với em, như em đã có tình cảm với cậu ta, anh tin là cậu ta sẽ không dám làm gì em đâu, nhưng trái lại, thì anh không dám chắc rằng chuyện gì sẽ xảy ra. Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh và em, đó là đã động đến người phụ nữ mà cậu ta yêu thương. Anh đã ngu ngốc nghe theo lời em, và bây giờ anh phải trả giá cho tội lỗi của mình, những ngày tháng ở trong tù, có lẽ sẽ giúp anh nhận ra được một điều gì đó. Nhưng có một điều anh có thể chắc chắn là: anh yêu em, và đó là sự thật”

Cầm bức thư mà tay Maga run run, đây mà gọi là tình yêu sao. Trước giờ, liệu cô có thật sự hiểu rõ được thứ tình cảm thiêng liêng này.

“Xong chưa cô em, tụi anh đói lắm rồi đây này”

“Ê mày, nó bị gì rồi hay sao ấy?”

“Nó bị gì kệ mẹ nó, động đến đại ca với chị Mi là tiêu chắc rồi. Không mình thì cũng là người khác thôi, cứ theo lệnh mà xử”

“Ừ ”

“Không, ai đó cứu tôi với, không…”

(Còn tiếp)