Chương 2

Lăng Quân nhìn bóng lưng Phong Điệp biến mất, thân hình nhẹ nhàng trượt xuống, ngồi trên tuyết. Anh đưa tay bưng kín lấy đôi mắt mình

"Tiểu Điệp, xin lỗi. Rời xa anh đi, như thế mới là tốt nhất cho em."

"Anh." Một cô gái bé nhỏ chạy đến, đưa tay ôm lấy anh. "Anh yêu chị ấy, tại sao phải làm vậy chứ. Vừa rồi em đã nói như lời anh dặn, thế nhưng em không hiểu. Anh, vì sao muốn dùng cách này để đẩy chị ấy ra?""Đừng hỏi nữa, Minh Lan. Mau về đi, mặc kệ anh." Lăng Quân nhẹ nhàng đẩy tay cô bé.

Lăng Minh Lan gạt lệ trên mặt mình, đứng lên xoay người đi.

Anh, mong rằng anh sẽ không hối hận.

--------------------------------

Phong Điệp đờ đẫn bước đi, đôi mắt không có tiêu cự nhìn vào khoảng không. Chợt, cô cảm thấy có gì đó lao đến, tiếp theo là một trận đau đớn.

"Mau gọi xe cứu thương, có người bị tai nạn."

"Aiz, thật là tội. Con bé còn trẻ thế kia..

Thế giới bỗng chốc đều yên tĩnh lại, sau đó từ từ vỡ vụn.

Quân, tạm biệt anh. Nếu có kiếp sau, mong rằng hai chúng ta vĩnh viễn cũng không gặp nhau.

--------------------------------