Chương 6.1

Trong khi Phong Điệp còn đang miên man với "di chúc" của mình, một thân hình cao gầy bước đến trước mặt cô. Người này có một gương mặt cực kì tuấn tú. Ngũ quan sắc bén thâm thúy, một đôi mắt xanh như đại dương và một đôi môi mang màu hồng nhàn nhạt.

Nghiêm Lạc Hi nhìn vẻ mặt "sắp chết đến nơi" của cô gái nhỏ, ý cười nhanh chóng lướt qua rồi biến mất. Anh rất ý tứ nhẹ nhàng khụ một tiếng để báo cho người nào đó sự tồn tại của mình.

1 giây... 2 giây... 3 giây....

Lặng im không một tiếng động. Phong Điệp vẫn còn chìm trong thế giới của bản thân.

Mặt Nghiêm Lạc Hi đen lại, khóe mắt giật giật. Lần này anh khụ lớn tiếng hơn lần trước.

Vẫn lặng im.

Gân xanh trên trán Hội trưởng Nghiêm giật giật, quyết đoán đưa tay cho Phong tiểu thư một cái gõ cực kì đau.

"Cốc" một tiếng, người nào đó nhanh chóng nhảy dựng lên, đôi mắt tím xinh đẹp trợn to

"NGHIÊM-LẠC-HI..." Âm thanh đủ nghiến răng nghiến lợi, khí thế đủ mạnh, mắt trợn đủ to.

"Phong đồng học, cô đến trễ lần thứ hai trong tuần. Lấy tư cách là Hội trưởng Hội học sinh, tôi yêu cầu cô lao động công ích để chuộc lỗi. Có ý kiến gì sao?" Hội trưởng Nghiêm rất lãnh đạm trả lời, căn bản là không để lửa giận của Phong Điệp vào trong mắt.

Và quả thật, hai vai mỗ nữ hạ xuống, khí thế vừa rồi biến mất không thấy tăm hơi. Phong Điệp ủ rũ xoay người, đi hướng phòng dụng cụ để lấy chổi cùng cây lau.

"Lao động công ích" là một hình phạt hết sức cao cả, rất có tinh thần vì cộng đồng và xã hội. Không vất vả lắm đâu, chỉ cần quét sạch khuôn viên trường cùng nhà vệ sinh là được rồi. Khuôn viên trường cũng đâu có lớn lắm, chỉ khoảng bằng 3 hay 4 cái sân vận động thôi chứ nhiêu.

RẤT NHẸ NHÀNG.

Phong Điệp ngậm đắng nuốt cay, trong lòng nguyền rủa Nghiêm Lạc Hi không biết bao nhiêu lần, hết sức đáng thương chuẩn bị "xả thân vì nghĩa".

Thế nhưng cô vừa cất bước đã bị Nghiêm Lạc Hi gọi lại

"Này, cô đi đâu?"

Mỗ nữ trợn tròn mắt. Cái tên này đã bắt cô làm vệ sinh rồi mà còn làm khó dễ. Mặc dù trong lòng rất giận, thế nhưng là một nữ nhân với tấm lòng hết sức "rộng rãi", Phong tiểu thư cao quý hừ một tiếng: Mới không thèm chấp nhặt với anh.

Nghiêm Lạc Hi chỉ nhìn nét mặt thôi cũng đã biết cô muốn biểu đạt cái gì, bất đắc dĩ cười

"Tôi là muốn cô đến Hội học sinh làm trợ lí, không phải muốn cô đi dọn vệ sinh." Dù gì anh cũng không đành lòng.

Vị nào đó vừa rồi còn một mặt cao quý lãnh diễm, ngay lập tức đã như xuân về hoa nở, nụ cười còn có chút lấy lòng.

Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được... ách, mặc dù cô cũng không phải nam, nhưng mà cứ mặc kệ, không cần để tâm vấn đề vụn vặt này. Có lợi mà không hưởng chính là ngu. Phong Điệp cô đẹp chứ không bị thiếu não. Sĩ diện có thể tự làm vệ sinh sao?

Vì vậy, mỗ nữ hết sức ngoan ngoãn đi theo Nghiêm hội trưởng, không thấy được khóe môi ai kia câu lên một nụ cười giảo hoạt.

Mèo nhỏ, em đúng là vẫn dễ gạt như ngày nào. Nếu không phải anh sớm tìm thấy em, nói không chừng em đã sớm bị người ta dụ chạy.

Ngốc quá đi thôi.