Chương 43: Sinh nhật Vũ Thần

Editor: Táo đỏ phố núi

"Vũ Thần, anh cũng phô trương quá đấy......" Ra khỏi cửa hàng chụp hình, tôi nhìn mấy tấm hình dán ở trên tay, khóe miệng sắp toét đến tận mang tai luôn.

So với sự hưng phấn của tôi, Vũ Thần lại vô cùng trầm mặc. Mặc dù tôi không để ý lắm, nhưng mà bầu không khí kỳ lạ như vậy, tôi vẫn có thể nhận ra được.

“Anh bị làm sao vậy?”

Đầu của anh nghiêng về hướng ngược lại, không lên tiếng.

“Vũ Thần?” Tôi cảm thấy lo lắng, vội vàng bước vòng tới trước mặt anh. “Anh như vậy là sao?”

“Không sao.” Giọng nói cố tỏ ra bình thản, nhưng mà hốc mắt của Vũ Thần đỏ lên.

“...” Anh, anh khóc sao? Tôi sững sờ nhìn anh.

“Nhìn cái gì chứ, anh đã nói là không sao mà.” Hất cằm lên, anh lại vò vò mái tóc của tôi giống như trước đây.

Mặc dù tôi không thích anh xoa đầu của tôi giống như xoa đầu mấy con chó con mèo, nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi không nổi giận, “Bộ dạng của anh không hề giống như không sao một chút nào!”

“...” Vũ Thần cúi đầu, đôi mắt chăm chú nhìn tôi, “Không cần phải lo lắng vớ vẩn, bản thân anh có chuyện gì, không lẽ anh không biết sao?”

“Vậy hốc mắt của anh như vậy là sao? Hơn nữa, hôm nay anh luôn nói không chờ được, rất kỳ lạ.”

“...” Vũ Thần nghe tôi nói..., đáy mắt của anh chợt dâng lên một chút luống cuống.

“Không chờ được cái gì chứ?”

“Mọi thứ, chờ sinh nhật không được!”DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Anh cứng nhắc thể hiện sự bá đạo của mình, kéo cánh tay của tôi đi về phía cửa hàng bán kem, “Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của anh, không mua được bánh vậy thì mua kem!”

Cánh tay của tôi bị Vũ Thần kéo đau, tôi vội càng đuổi theo anh, “Giang Vũ Thần, không phải anh mắc bệnh nan y nào đấy chứ!”

“Hả?” Vũ Thần dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía tôi, vẻ mặt không hiểu.

“Có phải mắc chứng bệnh nan y không?” Tôi gạt bỏ vẻ mặt gấp gáp của mình dò hỏi anh. Không phải là tôi suy nghĩ nhiều, ai bảo để cho tôi nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng kia, còn nghe anh nhắc đi nhắc lại ‘chờ không được’...

“Em...” Vẻ mặt bất đắc dĩ, Vũ Thần nhẹ giọng thở dài một cái, sau đó lấy dùng cánh tay đặt lên bàn tay của tôi, “Ít đọc ngôn tình một chút đi! Thân thể của anh khỏe như vậy, làm sao có thể mắc chứng bệnh nan y?!” Nói xong, anh đột nhiên anh cúi người xuống vác tôi lên trên vai của mình, “Mắc chứng bệnh nan y mà còn có sức vác được con heo này sao?”

Giật mình... Tôi nhìn đám người ‘dựng ngược’ ở bốn phía, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

“Giang Vũ Thần, anh còn nói em đọc nhiều truyện ngôn tình, em thấy anh đã xem nhiều phim thần tượng mới đúng, thả em xuống! Anh muốn thấy em xấu hổ mà chết phải không?!” Sau khi hết khϊếp sợ, tôi bắt đầu phản kháng.

Nhưng mà cho dù tôi có la hét, đấm vào sau lưng của Vũ Thần như thế nào đi nữa, anh cũng không chịu thả tôi xuống, cho tới khi chúng tôi đi tới một chỗ quen thuộc mà đã rất lâu rồi không tới.

Nhìn ánh đèn ấm áp chiếu xuống hai vai của chúng tôi, không khí xung quanh có một chút hoài cổ ngọt ngào, nhìn hình ảnh ấm áp như vậy khiến cho tôi nhớ lại tâm tư thuở xưa.

Mấy năm trước, Vũ Thần chỉ hơi hơi cao hơn đỉnh đầu của tôi, mỗi lần bị thầy cô giáo mời phụ huynh, thì sẽ nhờ tôi tới trường học để lừa cho qua, mỗi lần tôi không đồng ý với anh, anh sẽ dùng những món hời hấp dẫn để cám ơn tôi, như mua bánh trứng kem cho tôi... Nghĩ tới chuyện đã qua, tôi mỉm cười quay mặt lại nhìn Vũ Thần ở bên cạnh.

Cả người của anh nghiêng về phía sau, tựa vào lan can, mặc dù cả người không đứng thẳng, nhưng mà vẫn cao hơn tôi nửa cái đầu.

Phát hiện ra mình lại bị tôi nhìn lén, Vũ Thần quay mặt sang, đôi mắt giống như dòng nước ngầm khiến cho tôi điên đảo tâm thần.

Hồi lâu, giọng nói của anh có chút khàn khàn truyền ra từ đôi môi của anh, “Sao thế?”

“Không có gì, đi tới chỗ này, đột nhiên làm em nhớ lại một số chuyện lúc trước.” Nói xong, tôi nhìn xung quanh, “Không biết bây giờ còn bán bánh trứng kem không nhỉ.”

"Em muốn ăn?"

"Ừ."

"Còn tiền nữa cơ à?" DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Tôi đưa tay vào trong túi móc ra mấy đồng tiền lẻ, sau khi đếm đi đếm lại, toàn bộ gia tài của chúng tôi lúc này không đủ để mua hai que kem!

“Haizz!”

Vũ Thần làm ra bộ dạng than thở giống như ‘người nghèo thật đáng thương’.

“Ha ha.” Tôi tán thành rồi bật cười.

“Xem ra, không có đủ tiền, anh phải dùng tới sắc đẹp của mình rồi.” Cầm đi mấy đồng tiền lẻ trong tay của tôi, Vũ Thần thổi một hơi mấy sợi tóc trước trán, “Chờ một chút, anh đây sẽ mua kem về cho em.”

Choáng. Lại còn anh đây nữa chứ... Nhìn bóng lưng của Vũ Thần đang né tránh chiếc xe chạy ở đối diện, trong lòng tôi dâng lên cảm giác hạnh phúc giống như búp măng mùa xuân nhô lên khỏi lòng đất.

Tôi rất hạnh phúc, tôi hài lòng với quyết định của mình, mặc dù hai chúng tôi chênh lệch chín tuổi, điều này ở trong mắt nhiều người có thể không ổn, mặc dù mẹ tôi hết sức phản đối, không ủng hộ chúng tôi một chút nào, mặc dù con đường sau này của chúng tôi có thể khó khăn hơn bây giờ gấp trăm lần, khiến cho người ta phải sợ hãi, nhưng mà tôi lại rất có lòng tin, hai chúng tôi sẽ luôn luôn sánh bước bên sau, đi tìm cái gọi là hạnh phúc của chính mình mà không biết điểm cuối ở đâu.

Hình dán trong tay, tôi và Vũ Thần mối người một bản, Trong tám tấm hình, chúng tôi cười rất vui vẻ, giống như là đang cố ý khoe khoang cái gì đó.

“Xì...” Mặc dù đã nhìn dáng vẻ làm dáng lạ lẫm kia của Vũ Thần, nhưng mà một lần nữa nhìn anh giương nanh múa vuốt, tôi vẫn không nhịn được mà phì cười.

Tấm thứ nhất, tên ngốc này đưa bàn tay ra, năm ngón tay xòe ra đặt lên trên mặt của tôi, khiến cho mặt của tôi không lộ ra được.

Tấm thứ hai, tai của anh dài như tai thỏ thì thôi đi, lại còn dùng ngón tay để khua tay múa chân ở trên đầu của tôi.

Tấm thứ ba, mặt của tôi bị anh dùng nắm đấm làm cho biến hình.

Tấm thứ tư...

Vào lúc tôi tiếp tục ngắm hình chụp, thì điện thoại ở trong túi vang lên, vốn cho là mẹ tôi lại giám sát, nhưng mà vừa mới nhìn cuộc gọi tới, thì là do Giang Linh gọi tới. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

“A lô?”

“Liêm Di à!” Giọng nói của Giang Linh giống như đang có việc gấp.

“Sao thế?”

“Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Ở bên ngoài.”

“Cùng với em trai mình à?”

“Đúng vậy, đang ở chung với Vũ Thần...” Lời nói của tôi vẫn còn chưa dứt, thì bên trong điện thoại lại vang lên một giọng đàn ông mà tôi quen thuộc.

“Haiz, túi xách của cô đυ.ng vào đầu của tôi...”

“Giang Linh, cậu và Minh Chí đang ở chung với nhau à?” Tôi cười mờ ám, xem ra hai người này vì một đôi dép xăng đan Daphne mà đến với nhau rồi, lại còn là sợi dây tơ hồng nữa chứ.

Giang Linh cũng không trả lời lại tôi, mà bên trong điện thoại vang lên giọng tranh cãi của cô ấy và Minh Chí, cô ấy nói đáng đời Minh Chí, ai kêu anh không nhường chỗ cho mình.

Sau khi hai người tranh cãi xong, rốt cuộc Giang Linh mới quay trở lại cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Gặp nhau ở trên xe buýt đấy!”

“Chẳng phải là có duyên hay sao?”

“Duyên cái con khỉ ấy!” Giang Linh thở phì phì hừ một tiếng, không khó để tưởng tượng ra cô ấy đã khiến cho Minh Chí tái mặt như thế nào. “Lạc đề rồi, mình gọi điện thoại cho cậu là muốn nói với cậu...”

“Nói gì?” Cô ấy mới nói được nửa câu, còn nửa câu sau thì hình như đang lo lắng điều gì, điều này khiến cho tôi đột nhiên trở nên nhạy cảm, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

“Liêm Di à, thật ra thì trước đó mình đã sớm muốn nói với cậu, nhưng mà Vũ Thần không để cho mình...”

Giang Linh vẫn còn chưa nói hết lời, thì Vũ Thần đã mua hai cái bánh trứng kem quay trở lại.

Thấy tôi đang nghe điện thoại, giữa chân mày của Vũ Thần có chút lo lắng, giọng nói của anh rất nhỏ hỏi tôi, “Ai vậy? Là dì à?”

“Không phải, là Giang Linh.”

“Chị anh?” Lông mày nhướn lên như phản xạ có điều kiện, Vũ Thần bá đạo đoạt lấy điện thoại của tôi.

“Ôi trời!” Đây là tình huống gì? Đầu óc của tôi mơ hồ vừa muốn nói chuyện thì đã bị Vũ Thần đưa cái kem tới chặn miệng.

Ừm... Tôi khó chịu cau này, mới vừa rồi anh vẫn còn rất dịu dàng, bây giờ lại bá đạo rồi. Nhưng mà... Người bạn nhỏ này vẫn còn nhớ rất rõ tôi thích trứng kem vị hỗn hợp chocolate thơm mát!

“Đồ phản bội.” Vũ Thần lạnh lùng nói với Giang Linh qua điện thoại.

Nghe anh nói với Giang Linh như vậy, đầu óc mơ hồ của tôi như rơi vào trong sương mù. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

Rốt cuộc hai chị em nhà này lại có chuyện gì?

“Không phải chị đã đồng ý với em rồi sao... Được rồi, em đã nói rồi, chuyện này đã được quyết định, cứ như vậy đi... Cám ơn ý tốt của chị, nhưng mà chuyện này em đã quyết định.”

Vốn không nghe rõ lời của bọn họ nói, bây giờ Vũ Thần còn sốt ruột như vậy, sắc mặt cũng xấu đi càng khiến cho tôi không hiểu ra làm sao.

Rốt cuộc cũng đợi được tới lúc bọn họ kết thúc điện thoại, tôi lấy điện thoại về từ trong tay của Vũ Thần, nghi ngờ hỏi anh, “Giang Linh nói, cô ấy có chuyện muốn nói cho em biết. Nhưng mà anh không cho cô ấy nói. Vậy có chuyện gì? Mới vừa rồi anh nói ‘đã quyết định rồi’, vừa quyết định chuyện gì à?”

Vũ Thần không nói tiếng nào, giống như là không nghe thấy vấn đề của tôi, cúi đầu xuống căn một miếng kem của mình.

Rất kỳ lạ...

Chân mày của tôi càng nhíu chặt hơn, tôi lặp lại vấn đề của mình một lần nữa.

Lần này anh lên tiếng, “Ôi trời, sao em lại nhiều chuyện như vậy chứ, chuyện của nhà bọn anh, em quan tâm nhiều làm gì chứ?” Một bộ dạng chê tôi nhiều chuyện.

“Vậy thì mặc kệ là chuyện của nhà anh, anh mau đem chuyện Giang Linh muốn nói cho em biết nói ra cho em nghe đi!”

“Đó cũng là chuyện của nhà anh.” Né tránh, tôi liền đi lại trước mặt anh, nhưng mà tầm mắt của anh lại không rơi vào trên người của tôi.

“Giang Vũ Thần, nếu như anh không nói, vậy thì em sẽ đi về đó. Bây giờ em đi về còn có thể xem những động vật, những động vật nhỏ đó so với anh thành thật hơn nhiều!” Nói xong, tôi làm bộ muốn rời đi.

“Nói, nói cho em biết là được chứ gì.” Bàn tay kéo cánh tay của tôi, Vũ Thần giống như kích động quá độ, hơi sức không nhỏ khiến cho tôi bị đau la ầm lên.

“Em cũng không phải là đi thật, anh dùng sức kéo em như vậy để làm gì.” Tôi lui về hai bước. “Nói đi, chuyện gì mà anh không cho Giang Linh nói cho em biết?”

“Đúng vậy” Tay của anh buông ra khỏi cánh tay của tôi, còn mình thì quay vào góc mà đèn đường không chiếu tới, cố ý không cho tôi nhìn thấy thái độ của anh, “Đúng vậy, ở chỗ này, anh đã từng vì em bỏ đi... mà khóc.”

“...”

Đã khóc, cả người tôi cứng đờ. Vũ Thần, anh... Tôi còn tưởng rằng lần trước ở bệnh viện, đó là lần đầu tiên anh rơi nước mắt vì tôi, thì ra là trước đó...

“Năm đó em phải ra ngoài làm việc, không phải là anh không đi tiễn em... “ Giọng nói của anh có chút ngượng ngùng, “Ngày đó, anh ở chỗ này, trong lòng rất không thoải mái, đó là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ.”

Tại sao phải sợ? Khi đó tôi cũng không phải con nít.

“Sau khi anh tự suy nghĩ lại một chút, khi đó anh thật sự rất ngốc, sợ hãi cái gì chứ? Em cũng không phải là bảo bối gì, có cho cũng không ai thèm, nhưng mà dần dần thì anh cũng biết mình thật sự sợ cái gì.” Táo đỏ le^e quyy do^nn.

Tôi lẳng lặng nghe.

“Anh thật sự sợ bên cạnh mình sẽ không còn em nữa.”

Giống như là rất suy yếu, nhưng mà trong giọng nói lại rất khẳng định. Hốc mắt nóng bỏng như bị ai đốt lửa.

“Cái cảm giác lệ thuộc vào em khi đó anh cũng không phát hiện ra là mình đã ‘thích’ em giống như bây giờ.”

Nói như vậy, trước đó rất lâu rồi Vũ Thần đã bất giác thích tôi rồi...

Mặc dù không có chút lương tâm cảm thán vì anh đã trưởng thành sớm, nhưng mà lúc này, trong lòng tôi cảm giác chủ đạo lúc này chính là cảm giác tươi đẹp, mật đã ngọt lại còn như được cho thêm đường sữa.

“Nhưng mà,” Vũ Thần cố làm ra vẻ nhẹ nhõm cười đùa, “Bây giờ anh đã trưởng thành, sẽ không còn cảm giác lệ thuộc vào em nữa.”

“Vâng, bây giờ anh cũng đủ mười tám tuổi rồi, đã là người lớn!” Còn đắm chìm trong ngọt ngào, không thừa nhận hôm nay là sinh nhật anh nhưng mà tôi cũng nói phụ họa theo anh.

“Đúng vậy!” Cúi đầu, Vũ Thần đi ra từ trong bóng tối, nhưng mà tôi vẫn không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

“Được, chúc đấng mày râu Giang Vũ Thần, sinh nhật vui vẻ!”

“Cám ơn.” Nói xong, anh nhìn điện thoại di động của mình, “Đã không còn sớm, anh đưa em về.”

Không còn sớm? Bây giờ mới hơn tám giờ thôi mà...

Tôi không muốn kết thúc ‘buổi hẹn sinh nhật’ như vậy, vì vậy đưa tay kéo cánh tay của anh qua, “Quá sớm, chúng ta lại đi dạo đi! Cửa sau của trường trung học cấp một đã sửa, chúng ta đi cửa sau của trường trung học cấp hai của anh đi!”

Giống như nhìn một đứa trẻ không nghe lời, Vũ Thần dùng ánh mắt trách cứ nghiêng người nhìn tôi, cuối cùng tầm mắt của tôi và anh cũng đối diện với nhau.

Không muốn, trên mặt của anh hiển nhiên là có vẻ mặt không nỡ rời xa tôi, nhưng mà anh vẫn cố ý muốn tôi về nhà, “Không cần, cửa sau của trường cấp hai thường có mấy tên côn đồ xuất hiện. Bây giờ anh đưa em về nhà, sau này...” Dừng lại một chút, Vũ Thần lại trề môi dưới ra nói, “Sau này có một mình, sau tám giờ tối thì em đừng đi ra ngoài nữa.”

“Tại sao?”

“Mặc dù em ở trong đám phụ nữ kia rất khó để tìm ra, nhưng mà bây giờ bọn háo sắc kia đang rất đói khát, căn bản cũng không kiêng ăn!”

“Hừ hừ... Anh cho là nói như vậy thì em sẽ tức giận?”

“Đừng tự cho mình là thông minh.” Anh giơ tay, đặt nhẹ lên đầu của tôi, “Anh làm gì có nhiều thời gian...” Táo đỏ le^e quyy do^nn.

“Anh trâu bò, anh rất bận?”

“Đúng, rất bận.”

Trên đường đi, ánh đèn chiếu sáng lung linh, giống như kết thúc một bộ phim điện ảnh, chúng tôi vai kề vai, cái bóng bị đèn đường kéo dài thật dài...