Chương 12: Trò chuyện với phu nhân họ Cố.

Vân Đóa cảm thấy rất thoải mái khi thảo luận về thời gian cho các hoạt động của cha mẹ và con cái với Cao Miên Miên, vì công việc của bà ấy rất linh hoạ, có những thời điểm Cố Thần Uyên và Cao Miên Miên cùng tham gia các hoạt động dành cho phụ huynh – học sinh mỗi tháng hai lần, thật sự tuyệt vời. Vân Đóa thỉnh thoảng nghĩ, Cố Thần Uyên là chủ tịch của một công ty nổi tiếng, vẫn có thể dành thời gian để đi cùng vợ và con gái, tại sao người khác lại không làm được? Đó chỉ bởi tình yêu xuất phát từ trái tim.

Cao Miên Miên hơi bất ngờ khi thấy Vân Đóa dẫn theo một đứa trẻ, Tiểu Đào Tử đang mặc một chiếc váy công chúa rất đẹp, em vô cùng ngạc nhiên khi thấy Diệp Hàn đẹp trai bước ra khỏi xe của cô giáo, cô bé nhanh chân chạy đến.

"Diệp Hàn, sao cậu lại ở đây!"

Diệp Hàn mang theo chiếc cặp nhỏ, lanh lảnh nói. "Tớ đến chơi với cậu!"

Cao Miên Miên cũng đi tới, Diệp Hàn lễ phép. "Con chào dì Cao."

“Chào con! Vào nhà đi” Cao Miên Miên không còn xa lạ gì với nhà Cố, vì cha của cậu bé chính là Diệp Dung Châu, một người nổi tiếng trong giới kinh doanh, Cao Miên Miên một tay nắm lấy Vân Đóa và Tiểu Đào Tử dẫn đường, còn cậu bé Diệp Hàn chưa bao giờ tới đây, tất cả đều rất mới mẻ nhưng rất ngoan, em chỉ nhìn mọi thứ một cách tò mò và không tùy tiện động vào bất kỳ cái gì, Cao Miên Miên càng ngày càng thích Diệp Hàn. “đứa trẻ này được dạy dỗ thật tốt.”

Cố Đào Chi rất hào phóng, cô bé lấy ra món đồ chơi yêu thích nhất của mình để chia sẻ với Diệp Hàn, nhưng cậu bé không thích búp bê, vì vậy em đã mở chiếc cặp nhỏ và tìm món đồ mà em thường chơi, tuy nhiên, hai bé vẫn trao đổi thân mật về cách chơi đồ chơi của mình, khi một người nói, người kia sẽ lắng nghe một cách cẩn thận.

Cao Miên Miên mời Vân Đóa nếm thử món tráng miệng mình học được, nó thực sự rất ngon, cô và mẹ Tiểu Đào Tử nói chuyện thật lâu nhưng hầu hết đều là về cô bé, ở trường mẫu giáo Hoa Lan, bà chưa bao giờ phải lo lắng về bất kỳ tiêu cực nào như bạo lực học đường, học phí hàng năm tuy đắt đỏ, nhưng phải công nhận rằng giáo viên được sàng lọc rất kỹ càng và bà đặc biệt thích Vân Đóa.

Nghe Vân Đóa khen món tráng miệng của mình, bà cười rất tươi. "Mỗi lần ba của Tiểu Đào Tử đi công tác về, tôi cũng thường làm cho anh ấy.", tuy còn độc thân, nhưng mỗi lần thấy Cao Miên Miên và Cố Thần Uyên có mối quan hệ tốt như vậy, Vân Đóa rất ngưỡng mộ, hai người trò chuyện rất vui vẻ, Diệp Hàn và Cố Lạc cũng vậy, một buổi chiều đã trôi qua thật tuyệt vời.

Cao Miên Miên muốn mời hai cô trò ở lại dùng bữa tối, nhưng Vân Đóa nói đưa Diệp Hàn về sớm nên bà không ép cô ấy, khi tiễn họ, Tiểu Đào Tử vẫy tay chào Diệp Hàn một cách miễn cưỡng, cậu bé quay đầu lại. "Tớ nhất định sẽ đến chơi với cậu nhiều hơn nữa!"

Cô bé gật đầu: "Tớ sẽ đợi cậu!"

Diệp Hàn nói nhanh với cô bạn.

"Nếu cậu rảnh rỗi, có thể đến nhà tớ bất cứ lúc nào nhé! Tớ sẽ cho cậu xem những món đồ chơi khác của tớ."

Tiểu Đào Tử liếc nhìn mẹ và hỏi nhỏ. "Mẹ, con đi được không ạ?"

Cao Miên Miên cũng không thể hạn chế bọn trẻ chơi đùa, vì vậy bà nhẹ nhàng đáp. "Tất nhiên rồi, khi nào có thời gian, mẹ sẽ đưa con đến đó." Hai bạn nhỏ rất hài lòng, vui vẻ nhìn nhau cười.”

Trên đường về, Diệp Hàn rất thích thú, liên tục nói chuyện với Vân Đóa, khác với lúc lái xe một mình đến đây, lần này họ đi vào bãi đậu xe mà không bị bảo vệ ngăn lại, Vân Đóa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Hàn, hai người đi thang máy lên tầng mười lăm, căn hộ có khóa vân tay kết hợp, nhưng Diệp Hàn hơi thấp nên Vân Đóa bế lên, bàn tay xinh xắn chạm vào hai lần mới mở được cửa.

Trời đã nhá nhem, trong nhà tối đen như mực, Diệp Hàn bật đèn, nhẹ giọng gọi: "Chú ơi?" Không ai trả lời, Vân Đóa cũng thay giày cùng Diệp Hàn bước vào, cậu bé chạy nhanh đến phòng ngủ của Diệp Vấn An, cửa không khóa, cậu đẩy cửa bước vào, Vân Đóa từ ngoài nhìn thấy Diệp Vấn An đã ngủ say, anh đang nằm nghiêng, với khuôn mặt hoàn mỹ, hướng về phía Vân Đóa, thường ngày anh lạnh lùng nhưng sau khi ngủ say vẻ mặt rất ôn hòa, mái tóc hơi rối trên đầu còn có một sợi tóc dựng đứng, Vân Đóa không kìm được mà mỉm cười.

Thấy Diệp Hàn sắp đánh thức chú của mình, Vân Đóa nhẹ nhàng bước vào nói. "Chúng ta ra ngoài trước, để cho chú nghỉ ngơi nhé." Diệp Hàn ngoan ngoãn gật đầu, cùng cô đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Khi Diệp Vấn An tỉnh dậy, Vân Đóa đã rời đi, cô đã nấu bữa tối cho hai người và còn cho Diệp Hàn ăn trước, Diệp Vấn An tìm thấy một mảnh giấy nhắn do Vân Đóa để lại, dặn ăn và uống thuốc đúng giờ, cũng không quên chúc anh mau chóng bình phục, cầm tờ giấy trên tay, Diệp Vấn An ngẩn ngơ.

-------------------------