Chương 14: Mơ ước.

Lúc trước cô cũng nhắn tin vào Weibo thần tượng nhưng hầu như không được trả lời, lần này Vân Đóa cũng không hy vọng nhiều, tuy nhiên, cô rất thích Diệp Vấn An, tự an ủi mình rất lâu nhưng vẫn không thể cầm điện thoại lên.

Đợi khoảng năm phút, tên WeChat của “nam thần” đổi thành "đang nhập ...", Vân Đóa bật người ngồi dậy, “a, a, anh ấy muốn nhắn tin cho mình!” đúng lúc đang phấn khích, một dòng tin nhắn hiện lên.

"Tôi vừa xem những bức ảnh của cô với Diệp Hàn, hai người trông rất vui."

“Vâng, chúng tôi đã rất vui.”

Vân Đóa chỉnh sửa tin nhắn và đọc lại hai lần trước khi gửi nó, vì sợ mắc lỗi chính tả.

Vì lo lắng cho sức khỏe của anh, cô do dự một lúc rồi hỏi: "Sau khi uống thuốc, anh có bớt sốt không? Nếu không bớt thì nên đi khám càng sớm càng tốt.” Cảm lạnh nhẹ cũng có thể chuyển thành bệnh nghiêm trọng, việc phát hiện sớm để điều trị là rất cần thiết.

Diệp Vấn An lúc này đã kêu Diệp Hàn đi ngủ, anh trở về phòng, ngồi ở trên giường, ngón tay mảnh khảnh nhắn "Tôi không sao đâu.", sau khi gửi tin, anh nghĩ đến việc hôm nay Vân Đóa đã nấu cho mình hai bữa ăn,và khi bị ốm, cô ấy còn đưa Diệp Hàn ra ngoài để mình thư giãn, Diệp Vấn An nói thêm. "Cảm ơn cô về ngày hôm nay."

Vân Đóa cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, vì hôm nay anh đã cảm ơn cô nhiều như vậy.

"Anh không cần cảm ơn tôi nhiều vậy đâu, tôi là giáo viên của Diệp Hàn, lúc khỏe lại, anh hãy chăm sóc tốt cho cậu bé."

Vân Đóa cảm thấy đó là những việc nên làm và không cần cảm ơn, nhưng sau khi Diệp Vấn An đọc được tin, anh cảm thấy hơi khó chịu, cô ấy quan tâm đến anh vì cậu nhóc Diệp Hàn? Diệp Vấn An không trả lời lại cô, Vân Đóa đợi và đợi, cô buồn ngủ đến mức ngủ quên luôn, trước khi đi ngủ thì không quên xóa những bài viết vở vẩn đã đăng lúc trước và cài đặt giới hạn người xem chỉ có “bạn bè”, “người thân” và “chỉ riêng tôi” và phấn khích đăng lên tường câu “Diệp Vấn An là người đàn ông của tôi, tôi muốn gả cho anh ấy....”

Ngày hôm sau, Vân Đóa dậy hơi muộn, sau khi vệ sinh cá nhân và ăn chút gì đó rồi lái xe đến thăm nhà các bạn trong lớp, cha mẹ ba của bạn học này cũng là những người bận rộn. Là giáo viên, Vân Đóa rất tôn trọng phụ huynh, họ đã nói với cô về lịch trình của họ trong nửa cuối tháng và trò chuyện với cô về tình hình của đứa trẻ.

Tết năm nay đến tương đối sớm, vào cuối tháng Giêng, nên trong cuộc họp hôm thứ hai, Vân Đóa và Lan Văn đã thảo luận rằng lần này hoạt động phụ huynh của Lớp Hoa Hướng Dương sẽ là một bữa tiệc nhỏ mừng năm mới, lớp chỉ có mười em, diễn vài tiết mục là đủ, Lan Văn cũng đã đến thăm nhà Vân Đóa vào cuối tuần và bàn bạc với cô, các em sẽ chọn tiết mục, tập dượt, đến ngày 25 là lên sân khấu.

Vì vậy Vân Đóa vui vẻ thông báo trong nhóm phụ huynh của lớp Hoa Hướng Dương về thời gian dự kiến, cô không mời Diệp Vấn An vào nhóm vì muốn nói chuyện một mình với anh nhiều hơn, hehe, sau khi gửi tin nhắn cho anh, không mất nhiều thời gian để nhận được câu trả lời.

"Tôi sẽ tới xem nếu có thời gian."

Vân Đóa ban đầu đã viết một đoạn tin nhắn “Hy vọng anh đến càng sớm càng tốt,” nhưng sau cô xóa đi.

Diệp Vấn An bây giờ đang ở nhà để chờ hồi phục sức khỏe, vì vậy thời gian rất thoải mái, lâu lắm rồi chưa được nhàn rỗi như vậy, vốn dĩ anh đang nhìn chằm chằm vào ô chat của hai người, liền thấy cô đang gõ, nhưng đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy tin nhắn hồi âm, Diệp Vấn An mỉm cười, đặt điện thoại xuống.

Hôm nay dì quản gia đã về, bởi vì Tết Nguyên Đán sắp đến, dì quản gia nói với Diệp Vấn An,

"Từ ngày 25 đến ngày 5 tháng sau, tôi muốn xin nghỉ phép." Diệp Vấn An gật đầu.

"Chúc dì về nhà ăn Tết vui vẻ."

Dì quản gia mừng rỡ gật đầu đáp "Ông xã tôi cũng về nhà đoàn tụ với gia đình."

Diệp Vấn An không có nhiều hứng thú với Tết Nguyên Đán nên chỉ về nhà cũ dùng bữa, phát phong bao lì xì cho những đứa trẻ, ăn thức ăn do dì quản gia làm, anh bắt đầu nhớ hương vị Vân Đóa nấu, vì vậy, sau khi ăn xong, anh lấy điện thoại di động ra chụp ảnh và đăng lên tài khoản Weibo.

"Món ăn hôm nay có vị khác với ngày hôm qua."

Vân Đóa đang nghỉ trưa trong văn phòng nhưng khi lướt Weibo, cô đã nhìn thấy tin “nam thần” đăng! “Nó có gì khác so với ngày hôm qua? Phải chăng anh ấy đang nói về bữa ăn hôm qua do mình nấu?”

Vân Đóa tay nắm chặt điện thoại và suy nghĩ rất nhiều, lúc cô ấy đang bình luận, hàng loạt bình luận cũng đã xuất hiện trên Weibo của “nam thần”.

"Tôi đang nhìn thấy gì vậy? Người mấy cả năm trời không đăng trên Weibo thật sự đã xuất hiện?"

"Chậc chậc, đậm mùi yêu đương."

"Nam thần đang có chuyện gì sao? Ôi, trái tim ta như muốn tan nát!”

"Mẹ ơi, con muốn ăn đồ giống nam thần!"

Vân Đóa vui vẻ vừa xem bình luận vừa gõ, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, xong còn có chút khoe mẽ.

"Hôm qua tôi đã nấu cơm cho anh ấy [cười]"

Có rất nhiều người vào bình luận giống Vân Đóa những cô gái này có trí tưởng tượng thật tốt haha ..., những bình luận như vậy nhanh chóng tràn ngập, Vân Đóa cũng không cảm thấy buồn, bởi vì người cô thích là thần tượng của giới trẻ và rất nhiều cô gái cũng thích anh ấy.

Tất nhiên ngoài những bình luận yêu mến, thì có những bình luận chỉ trích, có những người đứng ở phía trung gian lại không hiểu tại sao có những cô gái yêu thích thần tượng mù quáng đến vậy.

Không hiểu sao cứ mấy cô gái cứ theo đuổi thần tượng để làm gì? Anh ấy có thể để các bạn theo đuổi được?? Muốn ngủ cùng?? Bỏ tiền ra theo đuổi thần tượng, đúng là không có gì để làm”.

---------------------