Chương 4: Bất ngờ đáng cười.

“Cậu kiếm được nhiêu tiền một tháng? Làm gì mà nhanh hết vậy?”

Vân Đóa đáng thương nói.

"Đều cho nam thần ăn rồi ..."

Ồ, nói như vậy có chút không đúng nhưng cô không sửa lại, càng nói chuyện, cô càng không tự tin, Vân Đóa bắt đầu giả vờ khóc.

"Tớ còn không có cơm để nấu, cậu có định mời tớ..."

“Vân Đóa, thật sự rất sợ cậu, vậy thứ bảy này, tớ sẽ đưa cậu đi ăn rồi nói chuyện nghiêm túc với cậu” Bạch Thiên nói

“Ừ!” Vân Đóa âm thanh nũng nịu.

“Tớ biết Bạch Thiên là người tốt nhất với tớ mà!”

Bạch Thiên nói rằng mệt và không muốn nói chuyện nữa, sau khi cúp điện thoại, Vân Đóa cũng buồn ngủ, ngáp một cái, hai phút sau liền ngủ mất, cô cũng không để ý rằng chú của Diệp Hàn nhắn lại.

"Nếu không có tôm cá ở nhà thì sao?"

Ngày hôm sau, vì Vân Đóa không phải vào ca sáng nên cô có thể thức dậy lúc 8 giờ và có mặt ở trường lúc 9 giờ, một giáo viên chủ nhiệm khác của lớp Hoa Hướng Dương là Lan Văn sẽ đến trường trước 7 giờ.

Nhưng vì hôm qua cô ngủ rất muộn, khi đồng hồ báo thức kêu khổ sở mãi mới dậy được, sau khi tắm rửa, thay quần áo và chuẩn bị bữa sáng rất đơn giản cho bản thân, Vân Đóa xuống nhà và đạp xe đến trường.

Không như hôm qua đi đón máy bay, hôm nay cô ăn mặc lại đơn giản và ấm áp, trên mặt đeo một chiếc kính với cọng viền đỏ, giống như một cô bé chưa lớn, đạp xe hết mình, sức sống tươi trẻ của cô khiến nhiều người qua đường phải ngoái nhìn.

Khi đến trường, lớp Hoa Hướng Dương nhỏ đã có tiết học buổi sáng, Vân Đóa bước đến lớp với một cuốn sách trên tay, trên đường đi, một giáo viên nhìn thấy cô và mỉm cười chào, cô mỉm cười đáp lại, nhưng hơi khó hiểu, tại sao những giáo viên này lại nhìn mình.

Khi ở ngoài lớp, cô mơ hồ nghe thấy tiếng chó sủa, Vân Đóa nghĩ thầm chắc là ảo giác, đẩy cửa bước vào, bọn trẻ nhìn cô đầu tiên, sau đó đồng loạt nhìn Diệp Hàn rồi cười.

Vân Đóa sững sờ, Lan Văn đứng ở phía trước và nhìn cô.

"Có chuyện gì vậy?"

Lan Văn muốn giải thích, nhưng không nhịn được đã cười to.

"Haha ... cô có thể tự mình xem chuyện gì đang xảy ra."

Vân Đóa có linh cảm trong lòng, sẽ không phải cha mẹ của Diệp Hàn đã làm chuyện kinh thiên động địa, đúng không? Còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, đột nhiên, một tiếng chó sủa vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Hàn càng đỏ hơn, định nhét thứ gì đó vào ngăn bàn.

Vân Đóa trợn to hai mắt, Diệp Hàn, em thật sự mang theo con chó tới đây? đặt cuốn sách xuống và bước tới, nhìn thấy cái mông của một con chó nhô ra và cái đầu của nó tội nghiệp đã nằm sẵn trong ngăn bàn.

"Diệp Hàn ..."

Vân Đóa bất lực gọi, cậu bé buông tay ngay lập tức, con chó con sợ hãi lập tức rút lui khỏi ngăn bàn, bởi vì là bàn trẻ em rất ngắn, con chó con bị ngã, trên mặt đất, nó là sửng sốt một hồi, rồi nhảy dựng lên, hướng vào trong phòng học chạy đi, Diệp Hàn xấu hổ, hét lên.

"Tiểu Thạch, mau trở lại! Đừng chạy!"

Sau đó cô mới nhận ra rằng Diệp Hàn đã mang theo chú chó Pug có mông to và chân ngắn, khuôn mặt lúc nào cũng nhăn nheo, Vân Đóa không nhịn được cười trước cảnh vui nhộn này, các bạn nhỏ trong lớp cũng nghĩ chú chó Pug này rất đáng yêu nhưng một số thì lại sỡ hãi hét lên khóc.

Cố Đào Chi, cô bé nhỏ của gia đình nhà họ Cố là người đầu tiên đi đến, tròn mắt tò mò hỏi Diệp Hàn:

"Con chó này tên là Tiểu Thạch? "

Diệp Hàn gật đầu, bị Cố Đào Chi hỏi khiến cậu bé càng thêm xấu hổ vội vàng chạy đi tìm con chó, Vân Đóa cũng chạy theo Diệp Hàn và đón con chó con lại, nó chỉ sủa khi đến một nơi xa lạ nhưng may mắn là nó không làm những đứa bé khác hoảng sợ.

Diệp Hàn dường như chỉ muốn chui xuống một cái hố cho đỡ xấu hổ, còn Vân Đóa lại không nói gì, vì Vân Đóa để quên điện thoại di động trong văn phòng nên cô vẫn chưa kịp đọc tin nhắn, trong lớp học, cô sợ Diệp Hàn buồn nên an ủi.

"Không sao đâu, con chó pug em mang theo ... rất đặc biệt. ”

Thật đặc biệt phải không, khi các bạn nhỏ khác mang theo cá nhỏ, tôm và giun đất, còn Diệp Hàn đặt một con chó trên bàn ...cậu đã ôm Tiểu Thạch với khuôn mặt đỏ bừng và không dám nhìn Vân Đóa.

----------------------