Chương 43: Nhân vật cầm tù 12

Editor: Dĩm

Thường nói rút điểu vô tình, chưa có gặp qua rút điểu bỏ chạy.

Vọng Phàm Viễn sau ngày hôm đó không thấy xuất hiện, không biết đã chạy đến góc nào của ngục giam. Cù Đông Hướng cảm thấy khiến anh ta hòa hoãn tính tình một chút cũng tốt. Nhân tiện chính mình cũng có thời gian dưỡng thương. Bắp chân bị đá đến xanh mét một mảng, trên cổ cũng bị sưng đỏ, vết thương ở ngực là nặng nhất, mỗi lần thở đều đau.

Công lược Vọng Phàm Viễn quả thực có thể so sánh với một chiến dịch.

Không có nghi ngờ gì về việc Cù Đông Hướng đã thắng trò chơi này. Sau bốn hiệp đấu, Cù Đông Hướng có ba chìa khóa, Vọng Phàm Viễn có hai. Cù Đông Hướng tạm thời dẫn đầu.

Trước khi bắt đầu ván thứ năm, Cù Đông Hướng cách biển lửa đã nhìn thấy Vọng Phàm Viễn. Theo thiết lập của ván năm, anh ta thay đổi một thân bạch y. Anh ta cùng Địch An được coi là có quan hệ huyết thống. Nước da của hai người tương đối trắng, mặc vào bạch y càng toát lên khí chất cao quý, như khuê như chương. Đã ba ngày không gặp, Vọng Phàm Viễn đã trở lại trạng thái bình thường. Chỉ là khi Cù Đông Hướng không chú ý, trong mắt anh ta lộ ra một chút tăm tối không rõ nghĩa nhìn cô.

Cửa thứ năm là một trò chơi trong đó hai người hợp lực cùng nhau để thông quan. Hai người đều mặc áo blouse trắng, được dùng đặc biệt cho các thí nghiệm. Nhìn căn phòng đầy đồ thí nghiệm, hai người nhìn nhau.

“Toán, Lý, Hóa ba môn này. Anh giỏi môn nào?” Cù Đông Hướng mấp máy môi, đem vấn đề nan giải ném cho Vọng Phàm Viễn trước.

Vọng Phàm Viễn không hé răng. Trong giáo dục của hoàng thất, các lớp học văn hóa đương nhiên là một nội dung quan trọng cần phải học. Tuy nhiên, nó thiên về tài chính thực tế, luật, tranh luận, lễ nghi..... Vọng Phàm Viễn trước tiên nhìn các câu hỏi Toán học trên giấy. Sau đó lại nhìn các loại dụng cụ thí nghiệm Vật lý, Hóa học kỳ lạ, miễn cưỡng nói: "Hóa. Tôi thử Hóa trước."

Cù Đông Hướng hoài nghi nhìn Vọng Phàm Viễn, hỏi: “Anh có chắc là mình biết làm không?”

“Chắc —--.” Vọng Phàm Viễn trả lời thực sự khẳng định. Anh ta nghĩ rằng mình còn có rất nhiều nghiên cứu về đạn dược, hẳn là cũng có thể áp dụng với Hóa học.

Cù Đông Hường cũng lười quan tâm xem anh ta rốt cuộc có làm được hay không. Toán học cùng Vật lý còn lại là hai ngọn núi lớn. Cù Đông Hướng một đứa vẫn luôn ngu dốt Toán học dứt khoát chọn Lý. Tốt xấu gì năm đó cô thi Lý vẫn còn đủ điểm qua môn.

Lợi ích duy nhất của thí nghiệm Lý là thành công hay thất bại đều có thể nhìn thấy trong nháy mắt. Cái mà Cù Đông Hướng phải làm là một thí nghiệm điện từ. Cô đầu tiên là mất nhiều thời gian để tìm ra cái nào miliampere, cái nào là microampere. Ngoài ra còn có một đống dụng cụ như vôn kế, mạch cầu đôi, đồng hồ vạn năng, hộp điện trở khiến cô hoa cả mắt.

Không nghĩ tới cách một thế giới. Cô công lược một nam nhân, đã bị đánh, lại bị chơi, còn phải làm bài Lý.

Ngay khi Cù Đông Hướng đang trăm lần thí nghiệm thất bại, thì có một tiếng nổ lớn từ phòng thí nghiệm Hóa học ở cuối hành lang.

Cái quái gì vậy! Tình huống gì đây?

Cù Đông Hướng có chút choáng vì sốc. Sau một lúc định thần, cô bước đến cửa thò đầu ra ngoài, hướng đến cuối hành lang mắng: "Vọng Phàm Viễn! Anh làm cái gì vậy? Cho nổ lầu

cũng không báo một tiếng.”

Một mùi hăng hắc thoang thoảng bay ra từ phòng thí nghiệm Hóa học. Vọng Phàm Viễn che lại miệng mũi, bước ra trong đám khói. Khuôn mặt của anh ta xấu xí, trên trán còn phủ một lớp tro, có lẽ là do tro tường bị bong ra trong vụ nổ.

Sau khi đi đến bên cạnh Cù Đông Hướng, Vọng Phàm Viễn lạnh giọng: "Tôi chọn Lý. Em đi làm Hóa đi."

“Cái gì vậy? Anh nói anh chọn Hóa mà.” Cù Đông Hướng liếc nhìn Vọng Phàm Viễn một cách khó hiểu. Sau đó nhìn vào phòng thí nghiệm Hóa ở cuối hàng lang, nhướng mày: “Anh không biết làm Hóa đúng không?”

Bất động thanh sắc nhìn đi chỗ khác, Vọng Phàm Viễn ho khan một tiếng: “Tôi không chịu được mùi ở đó. Em đi đi—---”

Cù Đông Hướng suy nghĩ một chút lúc mình học Hóa không biết đã đủ điểm qua môn hay chưa, rồi nghĩ về đống dụng cụ điện tử kỳ lạ bên trong. Cảm thấy việc thử thuốc hóa học có lẽ sẽ dễ dàng hơn chút. Cô vui vẻ gật đầu đồng ý trao đổi với Vọng Phàm Viễn.

Ngay khi hai người ở đây đang cân não làm bài, thì bên ngoài trận chiến giữa Nhiên Khôn cùng Vọng Vân Bạc sắp nổ ra.

Nhiên Khôn là một thương gia vận chuyển, không giống như Địch An là một nhà buôn vũ khí. Kéo theo một đống hung khí lao vào hoàng cung để hò hét chém gϊếŧ không phải là phong cách của anh ta. Nhưng anh ta độc quyền về vận tải đường thủy, muốn ra nan đề cho Bộ Tây Quy cùng Vọng Vân Bạc là quá dễ dàng.

Sau khi Bộ trưởng Bộ Lao động báo cho Bộ Tây Quy tin tức về cuộc đình công của Hiệp hội vận tải biển. Bộ Tây Quy hừ lạnh một tiếng, hắn đã sớm biết Nhiên Khôn sẽ giở trò này sau khi anh ta từ cõi chết trở về. Lúc trước khi hắn giao cho Hoành Nhạc Thanh ra tay xử lý Nhiên Khôn, liền biết Hoành Nhạc Thanh sẽ đồng ý, nhưng cũng sẽ tiết lộ danh tính của hắn một cách bí mật.

Cho nổ tàu! Con tàu của Nhiên Khôn có trọng tải rất lớn, nếu không có nhiều thuốc nổ thì không thể đánh chìm toàn bộ. Đối với quân đội, vũ khí chính là huyết mạch, có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm. Vì ai đó sẵn sàng trả giá để gϊếŧ người, nguyện ý dùng tiền túi của mình cho nổ tàu, hắn đối với chuyện này cũng rất vui.

Đến nỗi về việc danh tính của mình có bị bại lộ ở chỗ Nhiên Khôn hay không. Bộ Tây Quy hoàn toàn không quan tâm.

Vọng Vân Bạc ngày thường cợt nhả, miệng lưỡi trơn tru, trông như một người thiếu hiểu biết. Cho nên đám người Vọng Phàm Viễn coi thường hắn ta. Cho rằng hắn ta sẽ chỉ dùng những cách kém cỏi để làm việc. Bộ Tây Quy lại rất rõ ràng. Vọng Vân Bạc mười năm trước còn có thể trốn thoát khỏi ba người liên thủ Vọng Phàm Viễn, Yểm Không Lai cùng Nhiên Khôn. Bây giờ Nhiên Khôn một mình đấu với hắn ta, chỉ sợ còn không phải đối thủ của Vọng Vân Bạc.

Vọng Vân Bạc là một đối thủ cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ. Chỉ tiếc là sau khi Nhiên Khôn ăn thiệt mười năm trước, mười năm sau anh ta vẫn không nhận ra vấn đề. Còn tưởng rằng chính mình năm đó là bất cẩn trúng chiêu.

Bộ Tây Quy thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn nhóm người này đánh nhau quyết liệt, khống chế lẫn nhau. Hắn chỉ cần giữ cân bằng cho đất nước không bị phá vỡ là được.

Vào sáng sớm ngày thứ ba của cuộc đình công, Nhiên Khôn nhận được một cuộc gọi từ Vọng Vân Bạc. Anh ta liền tắt máy, mỗi lần Vọng Vân Bạc gọi anh ta thường cố ý tắt máy. Anh ta đương nhiên biết cuộc đình công sẽ tác động gì đến Vọng Vân Bạc. Nếu vừa nhậm chức liền gây ra một cuộc đình công của một nhóm công nhân. Uy tín của hắn ta sẽ rơi xuống đáy. Căn bản không có cơ hội để xoay xở.

Đối với Vọng Vân Bạc, Nhiên Khôn đã nghiến răng nghiến răng từ lâu, còn có một số kế hoạch trả thù đang chờ đợi hắn. Cuộc đình công chẳng qua chỉ là một món khai vị.

Vọng Vân Bạc gọi đi gọi lại mười lần, liền không gọi nữa. Nhiên Khôn cười lạnh chế nhạo ném điện thoại qua một bên, chắc rằng Vọng Vân Bạc đã bó tay bất lực.

Không ngờ khi anh ta vừa đi bơi về có tâm trạng tốt, quản gia đã vội vàng chạy tới, trên tay cầm một xấp báo, mồ hôi nhễ nhại nói: "Thiếu gia, đã xảy ra chuyện!"

Nhiên Khôn nhìn quản gia già đẫm mồ hôi, cười nói: "Chú Hồng, là chuyện gì mà phải làm ầm lên như vậy."

“Thiếu gia, không ổn rồi! Báo chí khắp đường phố đang đưa tin về cậu!

“Cái gì?” Nhiên Khôn không rõ nội tình, lấy một xấp báo, mở tờ trên cùng ra đọc.

Trang chủ có một tin tức lớn. Chủ tịch của một liên đoàn nào đó. Bởi vì tuổi tác càng cao, nhưng thể chất vẫn như một thiếu niên môi đỏ răng trắng. Bởi vì công năng phái mạnh đã không còn phát triển, nên ra nước ngoài gặp các bác sĩ nổi tiếng để chữa trị quanh năm . Theo các nguồn đáng tin cậy, bên dưới của chủ tịch chỉ khoảng 5cm, thậm chí không bằng kích cỡ của thiếu niên. Mặt sau càng là trọng điểm —--------- Vì để chứng minh tính xác thực của bài báo này, trong phần tiếp theo sẽ có các video liên quan làm bằng chứng.

Mặc dù bài báo không nói đích danh là ai. Nhưng tuổi đã già trông vẫn còn trẻ, quanh năm vắng bóng luôn ở nước ngoài. Nhìn khắp cả nước, thật sự không có ai ngoại trừ anh ta, Nhiên Khôn.

Mặt của Nhiên Khôn tức đến đỏ bừng! Sau khi đọc xong một tờ, anh ta ném nó xuống đất. Tiếp theo lại lật thêm một tờ, cũng có nội dung gần giống với tiêu đề. Nhiên Khôn nhìn một cái, ném một cái. Khi nhìn đến mặt sau, vẻ mặt đã lạnh đến mức kinh người.

“Vọng —— Vân —— Bạc! Mẹ nó cái tên khốn khϊếp này! Nhiên Khôn hận đến cực điểm, ném hết đống báo trong tay, tức giận thở hổn hển, cầm lấy điện thoại đã ném sang một bên, bấm gọi Vọng Vân Bạc.