Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gợn Sóng Nhỏ

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Tô Uyển Âm cúp điện thoại quay trở phòng khách, biểu cảm trên gương mặt đen như đít nồi.

Áp suất không khí thấp đến mức Triệu Lộ Khê đang ngồi trên sô pha xem phim cũng không xem nổi được nữa. Cô ném những hạt dưa còn chưa bóc xong trong tay vào đĩa nói: “Bà dì của cậu đến à?”

“Không có.” Tô Uyển Âm cau mày đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.

Vừa nãy, cô nhận được điện thoại của bộ nhân sự Thần Ảnh, thông báo sáng ngày mai đến công ty báo danh.

Vốn dĩ là một chuyện tốt, cũng là chuyện trong dự liệu, nhưng cô lại không vui vẻ nổi.

Từ lúc rời khỏi hiện trường phỏng vấn cô còn đặc biệt tra cứu trên mạng, phó chủ tịch mới đương nhiệm của Thần Ảnh vậy mà lại là Sở Tư Niên, tiến sĩ du học sinh về nước, đại thiếu gia của nhà họ Sở vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng.

Phiên dịch chuyên ngành tiếng Pháp mà Thần Ảnh tuyển dụng, trên chức vụ công việc chỉ viết là giúp đỡ phiên dịch một số tài liệu văn kiện cho công ty chi nhánh ở nước Pháp. Trong điện thoại lại nói là chức vụ thư ký tiếng Pháp chuyên nghiệp của phó giám đốc.

Quá trình phỏng vấn bình thường đáng lẽ phải vừa xong vào thời điểm này, điện thoại bảo cô đi làm liền gọi đến. Nếu như nói Sở Tư Niên không có nhúng tay vào, cô thế nào cũng không tin.

“Sắc mặt của cậu đã không tốt kể từ sau khi cậu đến chỗ của tớ, như kiểu là tớ đã nợ cậu không biết bao nhiêu tiền ý. Cậu hôm nay không đi phỏng vấn sao?” Thấy Tô Uyển Âm cứ trầm mặc, sắc mặt càng ngày càng không tốt. Cái này đối với một người bình thường thờ ơ không màng thế sự mà nói là một hiện tượng lạ. Tính tò mò của Triệu Lộ Khê càng ngày càng mãnh liệt, duỗi chân đẩy cô một cái: “Lẽ nào quá trình phỏng vấn quá tàn khốc đến nỗi khiến cậu nhận thức được khuyết điểm của bản thân, vì vậy tâm trạng không tốt cảm thấy nghi ngờ nhân sinh?”

“Khuyết điểm?” Tô Uyển Âm hất chân của cô ấy ra: “Cậu đang nói tớ sao?”

Ngữ điệu bình tĩnh, còn có kiêu ngạo.

Triệu Lộ Khê không kìm được “Chậc” một tiếng: “Cũng không biết tự tin của cậu từ đâu mà ra. Nhưng nếu như đã tự tin như vậy thì sao phỏng vấn xong tâm trạng lại không tốt chứ? Cậu tốt nhất là mau nói, nếu không nói bà đây vứt cậu ra ngoài, thật là, cậu oán trách cái gì chứ, tâm trạng không tốt liền tới chỗ của tớ ngang ngược”

Tô Uyển Âm nhìn cô ấy một cái: “Công ty tớ đi phỏng vấn là Thần Ảnh.”

“Ồ, chẳng trách” Triệu Lộ Khê bỗng chốc như được sáng tỏ, vỗ vai của cô: “Thần Ảnh cấp bậc cực kì cao, không được tuyển dụng cũng bình thường, cậu chấp nhận số phận đi…”

Tô Uyển Âm ngắt lời cô ấy: “Thần Ảnh đã tuyển dụng tớ”

“Hả?” Triệu Lộ Khê ngạc nhiên, trên khuôn mặt như yêu nghiệt này bỗng đột nhiên đờ đẫn: “Cậu đến chỗ tớ là để giả vờ thể hiện tình cảm thắm thiết nhưng lại là dáng vẻ khoe khoang này hả?”

“Tớ không muốn đi.”

“Được rồi, xem như tớ đã hiểu, cậu đây là đến để khoe khoang” Triệu Lộ Khê đá vào mông cô một cái: “Cậu đi đi, tình cảm ngày hôm nay của chúng ta đã hết, còn không đi tớ không kiềm được mà đâm cậu đó.”

Tô Uyển Âm giữ lấy chân của cô lại ngồi xuống tiếp, trầm mặc một hồi mới nói: “Cậu còn nhớ Sở Tư Niên không”

“Sở Tư Niên?”

“Ừm”

Triệu Lộ Khê từ nhỏ là đại tiểu thư nhìn người bằng hai lỗ mũi, trong đời hiếm có ai mà được cô nhớ đến. Nhưng mà cái tên Sở Tư Niên này cô thật sự vẫn còn nhớ. Cô và Tô Uyển Âm cùng nhau trưởng thành, lúc nhỏ có một đoạn thời gian rất dài cái tên này cô hình như mỗi ngày đều có thể nghe thấy.

Không những thường được Tô Uyển Âm suốt ngày mắng chửi, còn là người duy nhất mà mẹ của Tô Uyển Âm – Nam Tích mỗi ngày đưa về nhà hướng dẫn học tập, là người thường ở lại nhà của Tô gia.

Chỉ là sau đoạn thời gian đó, cái tên này giống như mất tích vậy. Vì lý do này mà Tô Uyển Âm còn buồn bã suy sụp rất lâu.

“Sở Tư Niên đã quay lại?” Triệu Lộ Khê thu lại đôi chân bị cô ngồi lên trên, di chuyển lại bên cạnh người cô, lúc đang muốn an ủi cô thì chợt nhớ ra: “Tớ nhớ rằng Thần Ảnh là của Sở gia. Vậy Sở Tư Niên vậy mà là người của Sở gia?”

Tô Uyển Âm gật đầu: “Ừm”

Triệu Lộ Khê thốt ra suy nghĩ của mình: “Sở gia nổi tiếng hỗn loạn. Nhưng mà anh ta là thiếu gia của Sở gia với thân phận này đi lại ở thành phố Lâm Nghi này cũng không vấn đề gì, lúc nhỏ sao lại thường ở nhà cậu vậy? Còn nhờ gì hướng dẫn học tập?Người mà có thân phận giống như anh ta không phải đi lại nên có siêu xe cùng với một nhóm người vệ sĩ đưa đón,ở nhà học bổ túc có người kèm cặp 1 với 1 sao?”

“Có lẽ là đại thiếu gia muốn tham gia Hóa Thân?”

*Hóa Thân là một chương trình tạp kỹ ở trung quốc.

Nghĩ đến những chuyện đã qua khiến tâm tình không khỏi buồn bực, Tô Uyển Âm cầm ly trà lên uống vài ngụm lớn.

Triệu Lộ Khê bĩu môi nói: “Không khác gì chất tẩy trắng. Nhà cậu dù sao cũng được xem là dòng dõi tri thức, dù kinh tế không thể so nổi với gia đình tài phiệt như nhà họ Sở, nhưng cũng được coi là cao quý, sạch sẽ. Không giống như vũng bùn nhà họ Sở. Nói cho cùng, cậu thật sự không đi sao? Đãi ngộ của Thần Ảnh rất tốt, dù sao cũng đi cửa sau rồi, cậu có cần hạ mình đi không?”

“Đi cửa sau?” Tô Uyển Âm nhăn mày: “Ai nói là tớ đi cửa sau.”

“Tớ hiểu mà, đi vào Thần Ảnh bằng cửa sau cũng không phải là chuyện mất mặt gì, nghe nói ở đó không đi cửa sau thì lối sống rất tốt, cậu có thể đi vậy chính là bản lĩnh của cậu” Triệu Lộ Khê vỗ vỗ vai của cô: “Lúc nhỏ hắn thường ăn nhờ ở nhờ nhà cậu, cũng nên đến lúc báo đáp rồi. Nếu tớ là cậu tớ sẽ đi. Ngày nay có ai mà không gặp trở ngại tiền bạc chứ.”

Tô Uyển Âm không có bất kỳ biểu cảm gì cứ nhìn cô: “Tớ là dựa vào bản lĩnh của mình mà được tuyển dụng đó, bọn họ là chủ động mời tớ đi, tớ không hề đi cửa sau.”

“Được, không đi cửa sau. Nếu cậu không đi thì thôi, dù sao Tô giáo sư nhà cậu cũng có thể nuôi nổi cậu, nếu không được thì tớ cũng sẽ nuôi nổi” Triệu Lộ Khê khoác vai cô: “Nếu như cậu đã không đi làm, vậy tối nay tớ dẫn cậu đi đến một nơi chơi.”

*

Triệu Lộ Khê trực tiếp dẫn cô đi đến quán bar. Biết cô ấy luôn thích đến những nơi như này, tuy lớn lên cùng với cô ấy nhưng đây là lần đầu tiên Tô Uyển Âm đến nơi này.

Tiếng nhạc xập xình chói tai ồn đến mức nhịp tim mất cân bằng, những ánh sáng của ngọn đèn nhiều màu sắc treo ở trên quán bar lung linh mờ ảo, cùng với việc Tô Uyển Âm cận thị thì cô không còn nhìn rõ mặt của những người cách cô tầm 1 mét nữa.

Triệu Lộ Khê ôm cánh tay cô, đi tới đi lui như rắn hướng về sàn nhảy, Tô Vãn Âm đứng không vững, quần áo bị kéo rách, tâm tình vốn không tốt của cô khi bị quấy rầy như thế này lại càng tệ hơn.

Cô vỗ vai Triệu Lộ Khê, chỉ chỗ ngồi ở bên dưới nói: “Cậu tự mình đi chơi đi, tớ ngồi chỗ này đợi cậu.”

“Đến cũng đến rồi, đi nhảy một chút đi, nhảy xong đảm bảo thoải mái.”

Triệu Lộ Khê vừa lắc lư theo nhạc vừa va vào cô.

Nhìn đám người đông nghịt đang nhảy trên sàn, đối với loại vận động chật chội như này, Tô Uyển Âm thực sự không hề có hứng thú, trừng mắt với cô giọng điệu kiên quyết: “Không nhảy.”

“Không đi thì thôi, vậy cậu ngoan ngoãn ngồi đây đợi tớ, không được chạy đi đâu đó.” Biết là nói không lại cô, sau khi Triệu Lộ Khê gọi phục vụ đưa đến một ly nước ép và và một ly cocktail liền chạy đến sàn nhảy.

Sô pha ở quán bar tựa vào vẫn xem như là thoải mái, chỉ có ánh đèn và âm nhạc ồn ào khiến người ta muốn nổi điên.

Một lúc sau người phục vụ đưa nước uống đến, nước ép là loại mới vắt, mùi vị rất ngon, Tô Uyển Âm uống liên tiếp vài ngụm, tâm tình cũng dịu lại không ít.

Lúc cô đang thầm phàn nàn trong đầu rằng mình đã bị ma nhập hay sao mà đi theo Triệu Lộ Khê đến cái nơi gọi là “thiên đường” như này, thì một giọng nói thân mật quá mức cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

“Chào người đẹp, đi một mình đến đây sao? Anh dẫn em đến sàn nhảy chơi có được không?”

Người đàn ông ngồi đối diện, tầm nhìn khá tối, chỉ nhìn thấy thân hình gầy gò, cười có chút thô tục, nhìn chằm chằm vào cô không có ý tốt: “Không đồng ý?”

Thấy cô không nói gì, người đàn ông tự hỏi tự nói: “Vậy anh có thể ngồi chung bàn cùng với em được không, anh đây một mình cũng khá là cô đơn.”

Tô Uyển Âm đặt ly nước trong tay xuống, gõ trên ly cocktail của Triệu Lộ Khê trước mặt anh ta, nhàn nhạt nói: “9 giờ rưỡi, phòng khám đã đóng cửa, khuyên anh nên đến khoa mắt của bệnh viện để cấp cứu.”

Người đàn ông ngơ ngác một lúc mới phản ứng được lời nói mỉa mai của cô, nhưng lại không hề tức giận mà đứng dậy ngồi bên cạnh cô: “Chậc, em gái à em nóng nảy thật đó, nhưng mà anh lại thích như vậy, có cá tính.”

Mùi hương của người đàn ông xa lạ xộc vào mũi, Tô Uyển Âm ghét bỏ đứng dậy duy trì khoảng cách của hai người, từ trên cao nhìn xuống: “Cảm ơn anh đã thích, nhưng cách ly sinh sản không thể vi phạm, tôi đây thích con người.”

Dù cho chưa từng đến quán bar chơi, bình thường nghe kinh nghiệm của Triệu Lộ Khê, Tô Uyển Âm cũng biết quán bar “Tối Dạ” nổi tiếng toàn thành phố là an ninh tốt.

Hệ thống xác minh thân phận mới được vào quán, con gái nếu như gặp phải quấy rối, quán rượu và công an sẽ lập tức hỗ trợ ngay, thấy một nhân viên bảo vệ chạy đến, cô giơ tay giữ lấy bảo vệ, chưa kịp để cô nói gì, người đàn ông thấy tình hình không ổn lập tức vội vã rời khỏi.

Bảo vệ: “Quý khách có gì cần giúp đỡ không?”

Nhìn thấy không còn bóng dáng người đó ở lối ra nữa, Tô Uyển Âm hỏi: “Cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”

Vốn dĩ chỉ là muốn chuyển chủ đề, anh bảo vệ lại vô cùng nhiệt tình dẫn đường, Tô Uyển Âm không còn cách nào chỉ có thể đi theo đến nhà vệ sinh. Vốn dĩ không phải đi vệ sinh, chỉ là vào rửa tay qua loa vậy thôi,

Cô rửa tay xong lau sạch sẽ định mặc kệ Triệu Lộ Khê cứ vậy đi về nhà, vừa ra khỏi khu vực nhà vệ sinh liền nhìn thấy một người đàn ông đang dựa ở hành lang.

Ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông đang kẹp lấy một cây thuốc lá, thấy cô đi ra liền phả ra một luồng khói, những đường nét trên khuôn mặt vốn dĩ đã rất đẹp nay lại trở nên mờ mịt hơn sau làn khói. Yết hầu chuyển động nhè nhẹ vô cùng gợi cảm.

Cổ áo sơ mi xanh được cởi nút, xương quai xanh như ẩn như hiện, dáng vẻ lười biếng so với lúc gặp nhau ở công ty càng lộ rõ hơn.

Mặc dù không muốn thừa nhận … nhưng thực sự rất quyến rũ mê người.

Người đàn ông đó là Sở Tư Niên.

Nhiều năm không gặp, anh càng lớn càng đẹp, vốn dĩ lúc nhỏ là dáng vẻ có điểm cô thích, bây giờ càng sâu đậm hơn.

Nghiệt duyên của cô và anh giống như là vì khuôn mặt của anh mà bắt đầu.

Tô Uyển Âm lập tức khinh thường bản thân vẫn còn bị sắc đẹp mê hoặc, không muốn để ý đến anh, định trực tiếp rời đi, nhưng ban sáng hoảng loạn mà chạy trốn, bây giờ còn chạy, như kiểu có một loại cảm giác thua trận vậy.

Ít ra cô đã bình tĩnh lại tâm trạng cả buổi chiều, bây giờ sẽ không trực tiếp bỏ chạy nữa. Kiềm chế lại tâm tình, Tô Uyển Âm cố nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.

Bàn tay siết chặt rồi lại buông lỏng, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Ánh mắt của Sở Tư Niên nhìn lấy tay cô, trong ánh mắt hoa đào ấy lóe lên một ý cười. Anh vốn dĩ đi với bạn, vô ý nhìn thấy một cô gái giống cô, vô thức đi tới đây, không ngờ thật sự là cô. Tâm tình rất tốt: “Sao lại đến chỗ này rồi?”

Nếu như dùng một câu để tóm tắt lại tuổi thơ của bản thân và Sở Tư Niên, Tô Uyển Âm chỉ nghĩ đến một câu: “Bị sợ hãi chi phối.”

Nhìn nụ cười thoải mái trên mặt anh.

Lúc nhỏ mỗi lần cô xì hơi trước mặt anh, dáng vẻ của anh ta đều cười híp mắt như này.

Vốn cho rằng những ngày tháng khó quên ấy, bỗng trong phút chốc đầy ắp trong đầu, rõ biết là đã lớn, cái tên này không thể nào giống như hồi nhỏ luôn “ức hϊếp” cô, nhưng đối diện với anh ta, sự “hèn nhát” cứ vậy không mời mà đến.

Thật là thảm họa kéo dài hàng ngàn năm.

Tô Uyển Âm nhẹ nhàng thở dài, làn khói chậm rãi xâm nhập vào l*иg ngực, cô cau mày, có chút buồn bực: “Đến chơi.”

“Đến quán bar chơi?” Sở Tư Niên dập điếu thuốc trong tay vứt vào thùng rác ngay bên cạnh, tiến gần cô hai bước, nhìn thấy dáng vẻ muốn chạy của cô, anh đưa tay giữ lấy bả vai cô, ngón tay gõ nhẹ một cách tính nghịch: “Giáo sư Tô và cô Nam biết em đến quán bar chơi không?”

Sự đυ.ng chạm ấm áp trên vai cô khiến da đầu Tô Uyển Âm tê dại, thậm chỉ không khống chế được mà nổi da gà trên cánh tay. Vô thức muốn lùi lại một bước nhưng lại bị giữ chặt.

Tô gia là gia đình gia giáo, Tô Uyển Âm từ nhỏ đã được bố mẹ giáo dục đầy đủ các tri thức lễ nghi của người con gái thục nữ. Chuyện đi vào quán bar là nghiêm cấm.

Câu này hễ từ trong miệng của anh ta nói ra, thì phản ứng đầu tiên của Tô Uyển Âm là “Toi rồi, lại bị anh ta nắm được điểm yếu”

Tô Uyển Âm im lặng nuốt nước bọt, không để ý tới lương tâm cắn rứt, dịu dàng nói: “Đương nhiên là biết, tôi đã đủ tuổi bao lâu rồi chứ, bọn họ sẽ không quản nhiều như vậy.”

“Tô Uyển Âm”

Giọng nói của người đàn ông trầm xuống lúc hét lấy tên của cô không biết tại sao lại có cảm giác triền miên.

Tô Uyển Âm không dám nhìn vào mắt anh, nghiêng đầu nhìn về phía cuối hành lang, trong lòng thầm cầu nguyện sẽ có ai đó nhanh chóng đến đây phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

Thấy cô không nói gì, anh cười nhẹ, tay từ trên bả vai của cô chuyển hướng xuống dưới cổ tay phải của cô: “Em từ nhỏ chỉ cần là nói dối thì ngón tay phải sẽ cào vào ngón tay trỏ, thói quen này tới giờ vẫn chưa thay đổi”

“…….”

Ngón tay Tô Uyển Âm đang cào mãnh liệt đột nhiên dừng lại, cực giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi.

Hất tay anh ta ra xa, hành vi phản xạ có điều kiện này còn tệ hơn việc viết hai chữ “chột dạ” trên mặt.

Tô Uyển Âm đối với nụ cười bao dung của anh như có cảm giác bản thân không hề mặc quần áo trước mặt người khác.

Cô lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với anh: “Sếp Sở à, ngài nhớ sai rồi, tôi chỉ là hễ nói chuyện sẽ có động tác nhỏ này”

“Ồ” Sở Tư Niên thậm chí để ý gật đầu một cái, chỉ là mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay lại bắt đầu cào của cô, khóe miệng cong lên.

Tô Uyển Âm bị anh ta nhìn đến nỗi bối rối, trong lòng mắng cái thói quen này của bản thân, lúc này chỉ muốn quay người rời khỏi cái hiện trường ngại ngùng này.

Sở Tư Niên liếc nhìn thấy xa xa trong hành lang là một người phụ nữ đeo thắt lưng màu đen gợi cảm đang đi về phía này.

Anh không hề giận dữ xoa đầu cô: “Có thể về nhà được rồi, ngày mai là ngày đầu tiên đi làm đừng có đến muộn đó”

Hành động hết sức cưng chiều.

Tô Uyển âm tránh né bàn tay của anh: “Tôi không đủ tư cách, tốt nhất vẫn là không đến công ty gây trở ngại nữa.”

Sở Tư Niên đi được vài bước liền dừng lại, quay đầu nheo mắt nhìn về phía cô, trong đôi mắt hoa đào quyến rũ đó hiện lên một ánh mắt khác thường.

Tô Uyển Âm không kìm được lùi sau một bước: “Anh cứ nhìn tôi làm gì chứ”

“Không có gì,.” Giọng nói dịu dàng của Sở Tư Niên còn kèm theo ý cười: “Chỉ là cảm thấy đã lâu chưa được gặp giáo sư Tô và cô Nam rồi”

“………..”

Rất lâu chưa gặp = Tôi chuẩn bị đi gặp.

Tô Uyển Âm:“Anh uy hϊếp tôi?”

Con người này vốn dĩ không phải là một chiếc đèn tiết kiệm dầu, nếu như chạy đến nhà cô thật, không cẩn thận sẽ để lộ chuyện cô đến quán bar, cũng lộ luôn chuyện cô từ chối công việc đã được phỏng vấn thành công.

Trong đầu bỗng chốc giống như đã tưởng tượng ra được cảnh cô nhà cô cầm lấy móc áo quần đuổi theo cô mà đánh.

Chậc …

Chỉ nghĩ thôi đã thấy thảm.

Dựa vào tình yêu hiếm có mà cha mẹ dành cho Sở Tư Niên, anh ta lại thêm mắm thêm muối, biến từ chỉ có mình mẹ đánh cô thành cả hai người đều đánh cô không chừng.

Tại sao người này dù đã lớn tuổi rồi vẫn trông như một đứa học sinh tiểu học thích mách lẻo với phụ huynh như vậy chứ.

Tô Uyển Âm trừng mắt với anh.

Giống như biết được cô đang nghĩ gì, Sở Tư Niên nhìn thấy người phụ nữ sau lưng cô ngày càng gần, nhìn về phía cô mấp máy môi, vứt lại một câu: “Âm Âm tích cực đi làm một chút, giáo sư Tô và cô Nam chắc là sẽ vui vẻ lắm.”

Tô Uyển Âm bỗng bừng tỉnh.

Ý của câu này là cô ngày mai làm việc cho tốt, sau này lúc anh đi gặp bố mẹ cô sẽ khen cô tử tế.

Nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm rời khỏi của anh ta, cô không kìm được cắt chặt răng chửi: “Vô liêm sỉ”

Đã nhiều năm như vậy, vẫn còn vô liêm sỉ như thế.
« Chương TrướcChương Tiếp »