Chương 2

Còn về phía Itadori Yuuji, tất nhiên rằng cậu nào có tâm trạng tốt như Gojo Satoru.

Sau khi rời khỏi phòng, cậu dùng tốc độ nhanh nhất mà đi thang máy xuống tầng một. Cửa vừa mới mở mà cậu vội vàng tới nỗi không chờ nổi mà đi ra, hít một hơi thật sâu không khí mới mẻ bên ngoài. Dường như sau đó cả người cậu mới thả lỏng lại được, nơi l*иg ngực trào ra một luồng khí bị đè nén từ lâu.

Việc duy trì bản thân khi đối mặt với một Alpha đang giải phóng nồng độ pheromone như vậy so với tưởng tượng của cậu còn khó khăn hơn rất nhiều.

Nhưng Yuuji vốn là một Omega sở hữu số liệu cực kỳ ưu tú ở mọi phương diện, cậu chắn chắn chống cự được khi đối diện với pheromone của Alpha. Vả lại cậu cũng có ý thức để mà khống chế bản năng của mình, không cho nó phản ứng lại. Nếu không hai người bọn họ ở trong phòng công tác đã làm ra hành động vượt rào mất rồi.

Cậu không biết tên Alpha kia rốt cuộc là bị ảnh hưởng bởi kỳ mẫn cảm hay là cố ý nữa đây, chỉ là trong thời gian này cậu không muốn đối mặt với đối tượng công tác duy nhất của mình.

Đàn anh thân quen nhìn thấy cậu bước ra từ thang máy, vẻ mặt hóng hớt tiến đến bên cạnh cậu mà hỏi: "Thế nào thế nào? Lần đầu tiên làm công tác an ủi chắc hẳn là rất khó quên phổng?"

Đúng thật là rất khó quên.

Itadori Yuuji nhìn anh mà cố gắng nặn ra một nụ cười.

Đàn anh nhăn mũi ngửi mùi hương trên người cậu, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt:

"Sao lại thế này? Tuy rằng Alpha trong kỳ mẫn cảm sẽ tiết ra pheromone với nồng độ cao, nhưng mùi trên người nhóc cũng quá nồng rồi, chẳng lẽ các người thật sự..."

Yuuji lập tức cắt lời anh ta: "Không có."

"Không có thì tốt." Tiền bối nghĩ ngợi, rồi đổi chủ đề:

"Mà dù có thì cũng là chuyện bình thường. Với tiền đề là cả hai bên đều tình nguyện thì ngay cả hành động XXX cũng sẽ được hiệp hội cho phép."

Cậu có chút ngạc nhiên mà nhìn anh ta.

Yuuji vừa mới tới hiệp hội không lâu cho nên chưa từng nghe qua chuyện này. Cậu còn tưởng chỉ đơn giản làm công việc an ủi là đủ rồi.

Đàn anh nhìn cậu cười cợi, trấn an nói: "Tuy nhiên yêu cầu là không để xảy ra đánh dấu vĩnh viễn."

Itadori Yuuji không biết có thể miêu tả tâm trạng lúc này của mình ra sao nữa. Cậu nhớ lúc ban nãy, Alpha kia giải phóng mùi vị pheromone. Bởi vì khi ấy cậu mang bịt mắt, không nhìn thấy được cái gì, mà không gian nhỏ hẹp chỉ có độc nhất hai người bọn họ, nên pheromone của Alpha kia xâm chiếm không gian xung quanh đến chẳng để lọt một kẽ hở nào. Mỗi một ngụm không khí cậu hít vào đều chứa hương vị nồng nặc của gã.

Cậu thấy bản thân mình tựa như bị pheromone ấy cắn nuốt.

Đàn anh duỗi tay trước mặt cậu mà quơ quơ, tìm về sự chú ý của cậu:

"Nói cho anh nghe một chút đi, đối tượng công tác của nhóc là kiểu người như thế nào?"

"Là kiểu.." Yuuji dừng lại đôi chút, dường như đang cố gắng sắp xếp từ ngữ cho thích hợp. Đàn anh nhìn cậu, cả mặt ngập tràn sự tò mò, chờ đợi cậu trả lời.

Dưới ánh mắt nóng bỏng bức bách của anh ta, cậu do dự một lúc lâu mới nhỏ giọng đánh giá đối tượng công tác của mình:

"Kiểu người không tuân thủ quy định."

- ----------------------------------

Gojo Satoru hồn nhiên tán dương Hiệp hội tình nguyện viên Omega cho anh em bạn bè mà không hề hay biết mình bị cậu trai Omega đó gọi là "người không tuân thủ quy định".

"Nói thật là, tao thấy Hiệp hội tình nguyện viên Omega chính là tổ chức tốt nhất của quốc gia."

Gã thả vào tách cà phê vài viên đường, rồi dùng thìa mà tùy ý khuấy loạn. Đôi mắt màu lam tựa như loài sói trên một thảo nguyên băng giá, vì đánh hơi được con mồi mà hưng phấn không thôi, khiến người ta lo lắng cho con mồi đã lọt vào tầm ngắm của gã liệu có còn giữ được mạng sống hay không.

"Bọn mày không biết Omega kia thú vị tới mức nào đâu. Cậu ta rõ ràng vừa lễ phép vừa xa cách gọi tao là "ngài", nhưng lại vừa tiến lên mà gần gũi tao, ôm tao. Hơn nữa pheromone của cậu ta là vị rất ngọt của cam, đáng yêu hệt như trên ảnh chụp."

"Tiến lại gần gũi, ôm ấp chắc là nội dung làm việc của bọn họ." Geto Suguru nói, nhíu mày nhìn gã đưa tách cà phê đã thả một đống đường lên miệng mà uống.

"Hơn nữa..., nếu Hiệp hội Omega tình nguyện mà biết chuyện mày lén lút nhìn hồ sơ nhân viên của bọn họ, biết đâu sẽ đưa chuyện này lên tòa án đấy."

Gojo Satou dùng ngón tay vuốt ve tách cà phê, khóe miệng cong lên cười đến là đắc ý:

"Có phải nhìn lén đâu, là đường hoàng xem mà. Nếu không phải cái tên quan chức kia tìm tao để khơi thông quan hệ, lại quên đem hồ sơ của nhân viên tình nguyện Omega đóng lại thì tao sẽ có cơ hội nhìn thấy thông tin của Yuuji hay sao?"

Shoko Ieiri lắc đầu: "Người ta còn không quen biết cậu mà cậu đã gọi tên của người ta rồi?"

"Có liên quan gì đâu?" Gojo thả cái thìa vào tách cà phê đã cạn sạch, tiếng "keng" thanh thúy vang lên khi cái thìa va chạm với thành ly. Gã duỗi người, chắc như đinh đóng cột mà nói: "Dù sao đằng nào mà chẳng là của tôi."

Geto cùng Ieiri liếc nhìn nhau, cùng lắc đầu, vô cùng ăn ý mà không nói chuyện nữa.

Thật ra Gojo không nói cho hai người họ biết nguyên nhân thật sự gã lựa chọn Itadori Yuuji.

Chẳng phải vì thấy sắc mà nảy lòng ham muốn, bởi vì cậu cực kỳ giống cái người ở trong cơn mơ của gã kia.

Gojo Satoru thường hay mơ thấy một giấc mộng. Trong giấc mơ ấy, gã bị thương nặng, lúc thì tỉnh, lúc lại mê, mà thời gian gã tỉnh rất ngắn còn lúc hôn mê thì dài vô cùng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi gã tỉnh táo ấy, chỉ có thể nhìn thấy một mái đầu hồng nhạt, cùng với một đôi mắt to tròn màu hổ phách.

Gã mơ không nhiều, nhưng chỉ cần nằm mơ, gần như chắc chắn sẽ bắt gặp giấc mộng ấy, cho nên hình ảnh cậu nhóc nơi giấc mơ đó khắc sâu vào tâm trí gã.

Khoảng thời gian trước đó, một vị quan chức mời Gojo đến văn phòng nói chuyện phiếm. Trên thực tế, gã biết kẻ kia muốn mình giúp đỡ khơi thông quan hệ. Định đối đáp hai ba câu cho có lệ rồi rời đi, nhưng lúc ấy Gojo nhìn thấy hồ sơ của tình nguyện viên Omega vứt lộn xộn trên bàn tên quan chức. Gã tiện tay lật xem, lập tức nhìn thấy ảnh chụp của Itadori Yuuji ở bên trong.

Cậu lớn lên giống tên nhóc trong mơ kia như đúc.

Gojo Satoru tỉnh bơ trả lại trạng thái ban nãy của hồ sơ.

Tuy người ta nói Alpha càng mạnh mẽ thì phản ứng trong kỳ mẫn cảm càng lớn, nhưng gia tộc Gojo tất nhiên sẽ không để gia chủ của mình rơi vào tình huống này. Bọn họ không chỉ chuẩn bị cho Alpha mạnh nhất thuốc ức chế đặc thù mà còn đúng thời gian gọi bác sĩ gia đình tới kiểm tra cho gã. Vậy nên Gojo Satoru dường như chưa từng có kỳ mẫn cảm nào xảy ra sai sót điều gì.

Hôm đó sau khi nhìn qua hồ sơ của Yuuji, gã tính toán thời gian đến kỳ mẫn cảm tiếp theo của mình, phá hủy hết rương chứa thuốc ức chế trong ba ngày. Tộc Gojo còn chưa nhận ra điều gì không đúng thì kỳ mẫn cảm của gã cứ thế mà đùng đùng kéo đến.

Lúc ấy gã đang chuẩn bị đi công tác, người ở sân bay đã chờ sẵn. Kỳ mẫn cảm bất ngờ ập đến, pheromone của Alpha mạnh nhất làm kích động cảnh báo của sân bay. Tất cả Omega đều mềm nhũn người mà dựa vào ghế, hai chân không ngừng run rẩy. Còn Alpha nôn mửa đến quay cuồng đầu óc, bị pheromone hùng mạnh đàn áp đến mức hai mắt biến thành màu đen.

Nhân viên sân bay như gặp phải đại dịch, gọi bảo vệ tới chuẩn bị đưa gã đi nhưng ngặt nỗi không ai dám đến gần Gojo. Sau đó có người liên lạc với Hiệp hội tình nguyện viên chuyên xử lý kỳ mẫn cảm của Alpha. Gojo Satoru cực kỳ ngoan ngoãn hợp tác, đi theo người của hiệp hội rời đi, lúc này mới làm những người còn lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhân viên của hiệp hội đem hồ sơ điều tra của gã ra. Hiện giờ bọn họ không có nhân viên công tác đối phó với tình huống khẩn cấp ghép đôi như vậy. Cuối cùng Gojo nghe thấy có người đè thấp giọng nói:

"Đi gọi Itadori-san lại đây đi."

Khóe môi gã cong lên.

Đánh cược chính xác.

Thực ra gã không cần Omega an ủi, nhưng vì để nhìn thấy Omega kia, gã đã tiêu hủy một rương chứa đầy thuốc ức chế, cố tình gây náo loạn để người của Hiệp hội tình nguyện viên không thể không đưa gã đi tiếp nhận sự an ủi. Cuối cùng còn may mắn xứng đôi với Omega nọ, nếu không tất cả tính toán của gã đều công cốc.

Gojo Satoru tạm biệt hai người bạn của mình thì trở về nhà ngay, vừa về đến nơi thì nhận được điện thoại của người tộc Gojo.

Đầu dây bên kia là âm thanh của một ông lão già nua:

"Chủ nhân."

"Có chuyện gì sao?" Gã cởϊ áσ khoác, tiện tay ném lên sô pha.

Ông lão im lặng một chút rồi nói: "Nghe nói hôm nay ngài gây rối loạn ở sân bay."

"Đúng vậy." Gojo không nghĩ đến chuyện giấu giếm. "Là kỳ mẫn cảm của Alpha."

Sâu xa là, gã không khống chế được.

Ông lão tất nhiên sẽ không dễ dàng bị lừa gạt như vậy:

"Chủ nhân, tôi nhớ rõ là đã gửi qua đó một rương đầy thuốc ức chế."

"Bị tôi nghịch hỏng rồi." Gojo Satoru ngáp một cái. "Còn việc gì không, không có thì cúp máy đây."

Ông lão cuối cùng cũng lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn:

"Tôi nghe nói ngài bị Hiệp hội tình nguyện viên Omega tiếp nhận. Nơi đó bên ngoài thì làm công tác an ủi Alpha, trên thực tế có khi là được quốc gia đào tạo, khiến Alpha sinh ra tính ỷ lại, lấy đó làm công cụ khống chế bọn họ. Ngài..."

Gojo cắt ngang lời lão: "Đừng có nói Yuuji là công cụ."

Tiếp theo gã không chút do dự mà cúp máy.

Gojo Satoru vui vẻ chấp nhận việc vượt qua kỳ mẫn cảm bằng phương pháp an ủi, không ai có thể kiểm soát được gã.

Mỗi lần tộc Gojo gửi thuốc ức chế đến đều bị gã từ chối, bởi lẽ trong kỳ mẫn cảm Alpha rất khó khống chế được chính mình mà tìm tới thuốc, gã phải loại bỏ khả năng này từ tận gốc rễ.

Lần thứ hai đến Hiệp hội tình nguyện viên Omega, gã đợi lâu hơn so với lần trước, chờ Omega mà mình vẫn thường ngóng trông nhung nhớ.

Lần này Itadori Yuuji đã quen thuộc với vị trí nội thất trong phòng. Cậu cẩn thận sờ soạng đi tới cạnh Gojo, sau đó vươn tay sờ lên mặt gã.

Ngón tay cậu vừa mới chạm vào mặt của Alpha đã ngây ngẩn cả người.

Bởi vì mặt gã giờ đây tràn đầy nước mắt.

Yuuji do dự hỏi:

"Thưa ngài, ngài khóc sao?"

"Bởi vì em vẫn không tới..."

Giọng điệu suy yếu của Alpha giống như đang làm nũng.

Trong lòng cậu bỗng nhói đau.

Hai mươi phút trước, Ijichi ở tầng một tòa nhà hiệp hội tìm được cậu.

"Itadori-san, đối tượng công tác của cậu lại đến kỳ mẫn cảm, chúng tôi đã đưa người tới đây, yêu cầu cậu đi an ủi đối tượng."

"A." Itadori Yuuji có chút do dự. Cậu nhíu mày, nhớ tới khung cảnh Alpha đó bắt cậu cởi còng tay của gã ra. Pheromone mạnh mẽ cùng âm thanh chứa ý vị mê hoặc làm cậu muốn chạy. Cậu không biết lần này mình có toàn vẹn mà rút lui hay không nữa.

"Liệu tôi có thể..."

Cậu muốn hỏi bây giờ liệu có thể uống thuốc ức chế được hay không. Nhưng nếu như Omega không trong động dục mà sử dụng thuốc ức chế thì sẽ gây ra ảnh hưởng xấu tới cơ thể. Cậu cũng không muốn chỉ vì ngăn chặn ảnh hưởng của pheromone mà tự tổn thương chính mình.

Đàn anh đi cùng cậu ban nãy vỗ vai cậu cổ vũ: "Đi đi, Yuuji, mặt nạ ngăn cắn của Alpha và còng tay đều được cài chip cảnh báo, tên đó không dám làm gì nhóc đâu. Chờ nhóc xong việc rồi, chúng ta cùng đi ăn gì đó nhé?"

Cậu gật đầu đồng ý.

Nào ngờ chỉ chậm trễ một chút thời gian như vậy mà Alpha này đã phản ứng mãnh liệt thế kia.

Yuuji không biết vì sao mình mềm lòng, cậu tự trách mình vì đã không tới đây trước tiên. Cậu giải phóng pheromone của mình, dùng tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của gã:

"Không sao rồi."

Âm thanh thật dịu dàng, mang theo sự trưởng thành không hợp với độ tuổi. Nếu như Gojo chưa xem qua hồ sơ của cậu, gã còn tưởng cậu còn lớn tuổi hơn cả mình.

Chóp mũi gã tràn đầy hơi thở của một quả cam thơm ngọt. Gojo Satoru không kiềm được mà vùi đầu vào sâu trong l*иg ngực cậu trai Omega.

Yuuji ngẩn người, sau đó cậu cười, ôm lấy đầu gã mà khen ngợi: "Ngoan quá."

Giống như đang trêu chọc động vật nhỏ.

Gojo có chút không vui vẻ, cắn áo cậu.

Gã thề là gã chỉ muốn cắn quần áo của cậu mà thôi.

Nhưng có vẻ như gã đã cắn vào một nơi khó nói khác, cậu trai phản ứng rất mạnh lùi về phía sau, dùng thanh âm xấu hổ mà bực bội nói:

"Thưa ngài, nếu như ngài còn làm vậy, tôi sẽ trực tiếp kết thúc công tác an ủi."

Gojo tủi thân, mếu máo trả lời:

"Tôi không cố ý."

Yuuji im lặng không đáp lời gã.

Gojo cho rằng cậu không tin mình, đã chuẩn bị rời đi. Chuyện nhỏ nhặt này bình thường làm sao có thể làm gã khóc, nhưng có vẻ như vì kỳ mẫn cảm, nước mắt gã không tự chủ được mà trào ra, làm ướt nhẹm bịt mắt màu đen.

Gã tưởng tượng biểu cảm của Omega khi thấy cảnh này.

Là tức giận, hay vẫn là chán ghét?

Gã không thể nghĩ ra lí do tại sao, bởi vì cảm giác bị vứt bỏ khi trong kỳ mẫn cảm quá tồi tệ, gã còn không cảm nhận được hương vị pheromone của Omega.

Đúng lúc gã nghĩ như vậy, một đôi tay ấm áp đột nhiên bao bọc lấy gã.

Tiếp theo chính là hương cam choáng ngợp.

Cậu dùng mũi của mình cọ vào chóp mũi gã, mềm giọng nói:

"Đừng khóc, tôi không giận ngài đâu."

Nước mắt của gã càng chảy mạnh hơn.

Gojo Satoru cũng cảm thấy trong thời gian mình xảy ra kỳ mẫn cảm rất mất mặt. Trước kia gã còn có thuốc ức chế, cho nên gã không hề có một khái niệm gì về nó. Gã chỉ loáng thoáng nghe nói Alpha càng mạnh mẽ thì ở kỳ mẫn cảm sẽ càng yếu ớt, rốt cuộc giờ đây gã cũng biết kỳ mẫn cảm đáng sợ tới cỡ nào.

Nếu nhìn thấy bộ dạng của gã trong kỳ mẫn cảm không phải là Yuuji mà là một người khác, đợi gã vượt qua rồi, gã nhất định sẽ gϊếŧ kẻ đó.

Itadori Yuuji bất đắc dĩ mà dùng lòng bàn tay lau đi những giọt nước mắt ngày càng nhiều của gã, thấp giọng hỏi han:

"Thưa ngài, ngài muốn tôi dỗ dành ngài như thế nào?"

Làm thế nào để dỗ dành?

Những lời này mang theo lực sát thương quá lớn, làm Gojo không khỏi run rẩy trong lòng.

"Tên tôi là Gojo Satoru." Gã dùng thanh âm khàn khàn trả lời Omega.

"Tôi muốn biết tên của em."

Tôi muốn nghe em tự mình nói cho tôi biết tên của em.

"Yuuji." Cách một tấm bịt mắt, cậu đặt môi hôn gã.

"Tên em là Itadori Yuuji."

Nhận ra bản thân đã edit nhầm "kỳ mẫn cảm" của Alpha thành "kỳ động dục" ahuhu. Ban đầu bé tưởng là kỳ động dục của Alpha nhưng mà giờ mới biết mình nhầm thiết lập, nói thiệc đây là lần đầu tiên bé gặp thiết lập kiểu này nên có chút bối rối:(

Bé sửa lại chap 1 rùi chin nhỗi cả nhà iu.