Chương 2

Tống Hành và Ngô Tống suốt buổi chiều không ra khỏi phòng.

Thấy trời đã tối, các nha hoàn bắt đầu suy đoán: "Tướng quân sẽ không có cái gì đó với Ngô phó tướng quân chứ?"

"Tướng quân không bao giờ cho nha hoàn vào phòng của ngài ấy, nhưng ngài ấy lại dành thời gian với Phó tướng quân. Ta thấy bọn họ giống như là một đôi vậy."

"Im miệng, ngươi điên rồi à! Tướng quân ghét nhất mấy người khua môi mua mép. Nếu ngài ấy nghe được, ngươi nghĩ chúng ta còn được ở trong phủ không?”

Tô Bất Mộc ngồi trên ghế, vểnh tai lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm, lại có người dám tranh giành Tống Hành với nàng?

Tuyệt đối không được!

Nàng đứng dậy, muốn đi bắt cóc Tống Hành.

Nhưng…

Khi nghĩ đến bộ dạng của Ngô Tống, Tô Bất Mộc liền run lẩy bẩy.

Đây là nỗi sợ hãi đã khắc sâu trong xương tủy, nàng hoàn toàn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Tổ tiên từng dặn nàng phải cẩn thận với con người tên Ngô Tống, hắn ta rất mạnh, có khả năng gϊếŧ những con hổ như họ.

Ngay cả tổ tiên cũng sợ hắn, nàng sợ cũng là điều dễ hiểu, đúng không?

Quên đi, nếu Ngô Tống thực sự muốn ăn Tống Hành, vậy nàng có thể xin hắn một ngụm thịt được mà, phải không?

Tô Bất Mộc xoay ngón tay và ngầm quyết định như vậy.

Mấy nha hoàn vẫn đang nói chuyện.

"Nếu không có lão phu nhân, tướng quân cũng sẽ không cần nha hoàn."

Đúng vậy, nhờ có lão phu nhân mà các nàng mới có thể vào phủ.

Lão phu nhân là tổ mẫu của tướng quân và là người thân duy nhất của hắn.

Tướng quân năm nay hai mươi ba tuổi, nhưng lại không muốn thành thân, rất ít người có thể đến gần hắn, cho nên ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không có chứ đừng nói đến thông phòng.

Nghe nói là bởi vì tướng quân thích nam nhân nên cự tuyệt cưới vợ nạp thϊếp.

Lão phu nhân rất lo lắng, Tống tướng quân là đứa con duy nhất của Tống gia bọn họ, nhiệm vụ nối dõi tông đường rơi vào tay Tống Hành, tuy nhiên hết lần này tới lần khác Tống Hành lại không chịu nạp thông phòng thị tẩm, điều này khiến lão phu nhân rất sốt ruột.

Lão phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, rồi bắt đầu chọn những nha hoàn xinh đẹp, để các nàng ở lại phủ của tướng quân.

Trên danh nghĩa là nha hoàn, nhưng thực ra các nàng không cần làm gì cả, chỉ cần câu dẫn Tống Hành, tốt nhất là khiến hắn vui vẻ.

Vì Tô Bất Mộc lớn lên trong veo như nước, Lão phu nhân liếc mắt một cái đã chọn nàng, nghe nói mấy ngày nay ngày nào lão phu nhân cũng đến thăm cháu trai, nàng rất vui mừng.

Tục ngữ nói rất đúng, nữ truy nam cách một tấm lụa(*) , nam nhân cương liệt thế nào cũng sợ nữ nhân lì lợm đeo bám, theo thời gian, cháu trai bà nhất định sẽ động tâm.

(*) xuất phát từ câu, nữ truy nam cách một tầng sa, nam truy nữ cách một tầng sơn. Ý nói nữ quyến rũ nam luôn dễ hơn nam theo đuổi nữ.

Hiện tại bà vừa từ Cầu Nguyện Tự trở về, nhờ phòng bếp hầm canh bổ, cố ý kêu Tô Bất Mộc đưa qua.

Tô Bất Mộc là một người tham ăn, đã thèm ăn từ lâu, vừa nghe thấy chữ canh, đôi mắt nàng đột nhiên sáng lên, nàng vừa chảy nước dãi vừa đi về phía thư phòng.

Nếu không phải sợ bị phát hiện thì nàng đã uống hết canh từ lâu, nên nàng đành phải bịt mũi giả vờ như canh không có mùi thơm.

Nàng lặng lẽ đến bên ngoài thư phòng.

Hai cánh cửa gỗ chạm khắc hé mở, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Tống Hành và Ngô Tống.

Tô Bất Mộc nín thở.

Ám vệ Tống Nhất liếc nhìn nàng nói: "Tướng quân đang bận, ngươi về đi."

Tô Bất Mộc lắc đầu, giọng nói nhỏ đến gần như không nghe được: "Ta , ta ... lão phu nhân bảo ta đưa canh qua."

Khi nói chuyện với những người xa lạ, Tô Bất Mộc bắt đầu nói lắp. Sư phụ nói nàng nhát như chuột, không giống một con hổ.

Nhưng Tô Bất Mộc không thể thay đổi được điều đó.

Nàng cũng không muốn thay đổi.

Tống Nhất bảo nàng đợi ở bên ngoài rồi đi vào nói rõ nguyên do với Tống Hành.

Tô Bất Mộc thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, Tống Nhất bước ra ngoài, mở cửa cho nàng vào.

Còn chưa nhìn thấy Ngô Tống, cơ thể Tô Bất Mộc đã bắt đầu run rẩy.

Cho đến khi nàng bước vào, dưới cái nhìn của Ngô Tống, tay cầm khây thức ăn bắt đầu run rẩy, vừa định đặt nó lên bàn, nàng đột nhiên nghe thấy Ngô Tống nói: “Tướng quân, ta xin cáo từ trước. "

Nói xong, hắn liền nghe thấy một tiếng "cạch cạch".

Là Tô Bất Mộc đổ hết canh bổ lên người Tống Hành, cái bát cũng rơi xuống đất.