Chương 5

Tâm trạng của Đường Phỉ cũng không tệ, cô nhìn Vân Tử từ khu triển lãm và nở nụ cười.

Ngô Ngọc không chịu được nên đã nói: "Chị, em cảm thấy chị đối xử với Vân Tử tốt hơn nhân viên chăm sóc trước đây nữa đấy."

Đường Phỉ tò mò: "Hả?"

Ngô Ngọc khẽ thở dài: "Nhưng dường như Vân Tử thích người trước đây hơn."

Đường Phỉ còn đang chuẩn bị hỏi thêm vài ba câu, nhưng từ đằng xa, mẹ của Ngô Ngọc đã đến tìm cậu bé, vì vậy Ngô Ngọc cũng không nói thêm gì với cô nữa, sau khi tạm biệt thì chạy về phía mẹ mình.

Đường Phỉ trở lại phòng làm việc và hoàn thành phần công việc cuối cùng, nhiệm vụ công việc ngày hôm nay đã hoàn thành một cách triệt để.

Trên đường trở về nhà, cô mở nhóm chat, chuẩn bị xem xem Vân Tử sẽ nói gì.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Các cậu biết gì không, vừa rồi nhân viên chăm sóc tôi đã cho tôi một thùng nước thì cũng không nói gì đi, lại còn cho tôi uống nước từ trong ống nữa chứ!

[Ông lớn]: Nhân viên chăm sóc cậu đã hành hạ cậu ư! Cậu vẫn còn bé, làm sao cô ấy có thể làm được điều này!

[Trình tự viên]: …@Ông lớn, cậu có nghiêm túc không? Tôi nóng sắp say nắng rồi này, chỗ tôi ở vốn đã rất nhỏ rồi, ai lại còn xịt nước cho tôi đây!

[Ông lớn]: Ha ha, tôi đang nói ngược đấy mà! @Thằng nhóc xinh nhất thôn, cậu cảm thấy nhân viên chăm sóc hiện tại của cậu có ổn không?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: E hèm...

[Công Thành Sư]: Này, @Thằng nhóc xinh nhất thôn, cậu bằng lòng đi, nhân viên chăm sóc trước đây của cậu đã đến chăm sóc tôi, ngay cả cho tôi ăn cũng ít đi, tôi đói quá...

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Trước giờ tôi vẫn thích dì Lý, nếu cậu không thích thì để dì ấy về đây đi! Cho dù không tắm cho tôi cũng không sao!

[Tiểu Phì Thu]: Nhóc à, cậu thật là cứng đầu, tôi cảm thấy nhân viên chăm sóc cậu cũng không tệ. Mặc dù cô ấy vừa tới chăm sóc cậu, nhưng chẳng phải đã không cho cậu táo còn vỏ và cũng để lại nước sao? Hôm nay còn cho cậu tắm nữa, tôi nghĩ cô ấy tốt hơn nhân viên chăm sóc trước đây của cậu một chút. Nhưng... Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến thôi, dù sao thì những nhân viên chăm sóc trong vườn bách thú này rất khó diễn tả.

[Ông lớn]: @Tiểu Phì Thu tôi hoàn toàn đồng ý với những gì cậu nói, và tôi cũng đề nghị thằng nhóc nên quan sát nhiều hơn.

Đường Phỉ: Hừ, một đám yêu tinh.

[Tịch Nhất Âu]: Mọi người chào mừng thành viên mới [Cúc cu cúc cu] gia nhập nhóm nhé.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Chao ôi, có thành viên mới!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Lăn lộn chào mừng!

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Đúng rồi, Thỏ Thỏ đến đây lần trước nói chuyện rất ít, dường như không hòa đồng lắm, liệu người mới đến lần này cũng sẽ không nói chuyện chứ?

Đường Phỉ: ??? Ai không hòa đồng???

[Ông lớn]: Đừng chào mừng trước, để xem thử trước đi.

[Cúc cu cúc cu]: Ríu rít ríu rít...

[Ông lớn]: Này... người mới này, cậu lên đây ríu rít ríu rít mấy tiếng là có ý gì?

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Người mới lên tiếng à.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: @Cúc cu cúc cu cậu khóc sao?

[Công Thành Sư]: Nhóc à, đôi khi người ta ríu rít ríu rít như thế cũng không chắc là đang khóc, cũng có thể là đang... ừm... làm nũng!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Ôi...

[Tiểu Phì Thu]: Ha ha, trước đây thích ríu rít ríu rít nhất trong nhóm chúng ta chính là nhóc đó. Nhóc này, chẳng lẽ đây là người anh em thất lạc nhiều năm của cậu sao?

[Cuc cu cúc cu]: Tôi bị thương rồi, có thể cứu tôi không?

Đường Phỉ vốn là người mới vào nhóm nên cảm thấy rất mới lạ, nhưng khi những con vật này nhắc đến cô, cô chỉ im lặng, nhìn chằm chằm vào màn hình và không nói gì.

Nhưng [Cúc cu cúc cu] này vừa vào đã yêu cầu giúp đỡ, điều này khiến cô có hơi ngạc nhiên.

[Thỏ Thỏ]: Cậu sao vậy?

[Tiểu Phì Thu]: Ôi, Thỏ Thỏ cũng đến rồi!

[Công Thành Sư]: @Cúc cu cúc cu cậu sao vậy?

[Cúc cu cúc cu]: Cánh của tôi bị thương rồi, chảy rất nhiều máu.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Trời ơi, phải làm sao đây... Cậu đang ở đâu?

[Ông lớn]: Đúng đúng, mau nói cho tôi vị trí của cậu!

[Cúc cu cúc cu]: Tôi cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ nhớ rằng trước khi tôi rơi xuống, tôi đã nhìn thấy vườn bách thú, bây giờ tôi đang ở trong một bụi cây, trời sắp tối rồi... Liệu tôi có chết khi rơi xuống không! Ríu rít ríu rít...

Đường Phỉ dừng lại ngay lập tức, vì bây giờ có một chú chim bị thương rơi vào bụi cây của vườn bách thú. Cô nên quay lại để cứu nó hay là đi thẳng về nhà đây?

[Bản đồ tin tức mới: Một con vật mới đã được tìm thấy trong bản đồ của vườn voi!]

[Loại nhiệm vụ: Hoàn thành tâm nguyện của Lôi Tử: bị thương và được cứu. Cho hỏi, bạn có nhận nhiệm vụ không? Có/Không/Chưa]

Lúc này, Đường Phỉ sắp về nhà rồi, nhưng may mắn thay, chỗ cô ở cũng không xa vườn bách thú lắm, vì vậy cô đã chọn quay lại vườn bách thú Hâm Hâm.

Khi Lưu Học, người gác cổng của vườn bách thú chuẩn bị khóa cửa phụ, Đường Phỉ đã lon ton chạy tới.

"Thầy Lưu, tôi là Đường Phỉ đến từ vườn voi, có thể cho tôi vào trong một lát không?"

Lưu Học hơi cau mày: "Vườn bách thú có quy định, không thể vào sau khi khóa cổng."

Đường Phỉ cùng với khuôn mặt tươi cười: "Thầy Lưu, tôi vừa mới đến đây, hôm nay tôi sơ ý làm rơi chìa khóa rồi, vừa rồi không vào được nên mới quay lại tìm."

Lưu Học mở cửa: "Được rồi, cô đi vào đi, các người trẻ tuổi đều quên trước quên sau như vậy, lần sau không được như thế này nữa đâu!"

Đường Phỉ cười bảo đảm: "Vâng ạ, cám ơn thầy Lưu."

Lúc này trời đã tối, cũng may vườn voi cách cửa phụ không xa, Đường Phỉ nhanh chóng đi vào vườn voi.

Vân Tử không phát hiện ra cô đã quay lại, dường như đang chơi một mình. Đường Phỉ không tìm thấy bất kỳ con vật nào gần vườn voi, vì vậy cô đã đến khu vực triển lãm mở cửa cho khách du lịch để tìm nó.

Vườn bách thú Hâm Hâm được xây dựng cách đây hơn 20 năm, cơ sở vật chất đã cũ, quy hoạch chưa hợp lý. Tuy nhiên, có một đặc điểm là thảm thực vật xanh rất nhiều, hơn nữa, bản thân vườn bách thú cũng chiếm diện tích lớn hơn, chỉ có điều rất nhiều chuồng nuôi động vẫn trống rỗng và không có nhiều động vật được trưng bày.

Bên cạnh vườn voi là một khoảng đất trống rộng rãi, trong đó có đủ các loại cây và bụi cây, do không có người chăm sóc nên rừng cây mọc um tùm, đi lại trong đó vô cùng khó khăn.

Nhưng nếu đã được tìm thấy trong bản đồ của vườn voi, thì có lẽ Cúc cu cúc cu cũng ở gần đây.

Cuối cùng, có một tiếng kêu "cúc cu cúc cu" yếu ớt phát ra từ bụi cỏ, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!

“Cúc cu cúc cu?” Đường Phỉ kêu lên.

"Cúc cu cúc cu..." Đối phương đáp lại một cách yếu ớt.

Đường Phỉ bước tới và ngồi xổm xuống trước chú chim bồ câu.

Quả nhiên, chú chim bồ câu đã bị thương.