Chương 17

Trong lòng Đường Phỉ rất lo lắng: “Vậy… Ông ấy sẽ còn yêu thương đôi chim bồ câu này không?”

Đàm Sĩ Minh sửng sốt, sau đó cười nói: “Cháu yên tâm, mặc dù bị thương thì sau này có thể sẽ rớt giá, nhưng ông Lý là người rất si mê bồ câu, nhất định sẽ đối xử tốt với chúng.”

Đường Phỉ nghe xong những lời này mới yên tâm.

Đối với cô mà nói, cô cũng không hiểu thành tích gì đó lắm, quan trọng nhất là sau khi trở về Lôi Tử có được đối xử tốt hay không, ông Lý đối xử tốt với nó thì được rồi.

Sau khi kết thúc công việc ở đây, mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng Đường Phỉ vẫn quay về vườn bách thú để làm việc ngoài giờ.

Bây giờ gánh nặng trên vai cô không nhẹ, phải làm việc thật tốt mới có thể kiếm được nhiều vàng, chuyện này hoàn toàn phụ thuộc vào khẩu phần ăn của Vân Tử.

[ Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ tâm nguyện của Lôi Tử, đạt được 60 điểm kinh nghiệm, 40 đồng vàng. ]

[ Bạn đã thăng lên đến cấp 3, mở ra chức năng tu sửa địa điểm, có thể xem chi tiết trên bảng điều khiển trò chơi. ]

Wow, tu sửa địa điểm… Nghe có vẻ tốn rất nhiều tiền!

Nhưng trên đường trở về, Đường Phỉ vẫn mở chức năng này ra xem.

[ Chức năng tu sửa địa điểm chỉ khả dụng để dùng thử và xem trước ở những khu vực đã khám phá trên bản đồ. ]

Đường Phỉ từ bỏ, được rồi, đợi đến thứ hai rồi làm.

[ Tiểu Phì Thu ]: @Cúc cu cúc cu, vết thương của cậu vẫn chưa khỏi sao, sao không đến chơi với tôi!

[ Cúc cu cúc cu ]: Chị gái đã đưa tôi về nhà! Khà khà…

[ Tiểu Phì Thu ]: Ủa, cậu về nhà sao? Không thể nào, cậu còn chưa đến gặp tôi mà đã về rồi à?

[ Cúc cu cúc cu ]: Tôi cũng rất nhớ mọi người, nhưng tôi còn có một đứa em gái, phải quay về thăm em. Từ lúc sinh ra đến bây giờ em ấy chưa bao giờ xa tôi, em ấy sợ lắm, gặp tôi cứ liên tục nói rằng em ấy tưởng tôi đã chết rồi.

[ Trình Tự Viên ]: Tụ tập lại! Tôi cũng muốn nhìn thấy em gái của Cúc cu cúc cu!

[ Cúc cu cúc cu ]: Không gửi ảnh được, em gái tôi xinh đẹp dễ thương, còn đẹp hơn cả tôi! Nếu lần sau có cơ hội được bay đi tôi sẽ đưa em ấy đi gặp mọi người!

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Ôi, tôi thật ghen tị với những người có em gái, càng ghen tị hơn với những người có gia đình để trở về…

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Muốn khóc quá…

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Nhóc con, cậu phải mạnh mẽ lên.

[ Tiểu Phì Thu ]: Vườn bách thú là nhà của chúng ta mà .

[ Ông lớn ]: Thôi dẹp đi, có cái nhà nào vừa hôi hám bẩn thỉu vừa không đủ ăn như vậy không? @Cúc cu cúc cu, đi rồi thì đừng quay trở lại, cẩn thận không sẽ bị nhốt lại đó!

[ Trình Tự Viên ]: Thật ra tôi thấy Tiểu Phì Thu nói cũng đúng, từ nhỏ chúng ta đã bị nhốt trong vườn bách thú, chẳng lẽ đây không phải là nhà của chúng ta à?

[ Cúc cu cúc cu ]: Ừ ha, tôi sẽ không bị nhốt đâu, tôi cũng đâu phải động vật quý hiếm gì, các cậu yên tâm, tôi còn phải trở về để thăm chị gái kia.

[ Ông lớn ]: Lần sau cẩn thận một chút, đừng để bị người xấu hại nữa.

[ Cúc cu cúc cu ]: Oke!

[ Công Thành Sư ]: Thật ra điều các cậu ghen tỵ không phải là do @Cúc cu cúc cu có một gia đình mà là do cậu ấy có thể rời khỏi vườn thú đúng không?

[ Ông lớn ]:...

[ Công Thành Sư ]: Tôi chỉ ghen tị với cậu ấy là do không phải lo lắng về bữa ăn tiếp theo thôi…

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Đau lòng quá…

Đường Phỉ nhìn đến đây, đột nhiên nhớ rằng cô chưa đánh dấu các động vật trong nhóm, hình như chuyện này đã được đề cập đến trước khi cô tham gia nhóm.

Cô ngay lập tức đánh dấu Thằng nhóc xinh nhất thôn là voi Châu Á, Cúc cu cúc cu là chim bồ câu, còn những con khác… Đường Phỉ đoán rằng nickname của chúng có liên quan đến tên thật của chúng, trong vườn bách thú chỉ có một con sư tử Châu Phi và một con tinh tinh đen trong danh mục đười ươi. Vì vậy cô đã đánh dấu Công thành sư tử là sư tử Châu Phi, Lập trình viên là tinh tinh đen, Cá koi béo phì là cá koi.

[ Sửa đổi thành công! Chúc mừng bạn đã đánh dấu thành công năm loài động vật! ]

Trong nhóm không có điều gì thay đổi, Đường Phỉ cũng không quan tâm nữa. Cuối tuần trôi qua rất nhanh, vào thứ hai lúc Đường Phỉ trở lại vườn bách thú để đi làm mới phát hiện Vân Tử không ổn, mặc dù trước đây nó không thích cô nhưng cũng có quan tâm đến đồ ăn, hôm nay vào lúc cô mang các nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn đi đến chuồng voi thì phát hiện Vân Tử đang nằm bất động trên mặt đất.

[ Một con voi tội nghiệp, bất lực và sắp chết ]

Tim Đường Phỉ thắt lại khi đọc đến dòng này. “Vân Tử!” Đường Phỉ chạy tới xem xét tình hình của Vân Tử, cô phát hiện đôi mắt của Vân Tử ươn ướt, vẻ mặt buồn bã, rõ ràng là đang đói bụng nhưng lại thờ ơ với đồ ăn trước mặt.