Chương 30

Đường Phỉ thật sự rất kinh ngạc, trước đó, thậm chí Vân Tử còn không chịu phối hợp với việc huấn luyện, mà bây giờ lại đang tích cực nhấc chân trái, rồi nhấc chân phải, lại nhấc chân trái, rồi lại nhấc chân phải.

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của cô, đột nhiên nó hơi nghi ngờ rằng rốt cuộc mình có làm đúng không, lại gác chân mình lên bục huấn luyện, ngoe nguẩy ngón chân, như kiểu đang nói: “Chị xem động tác của em có chuẩn không?”

Đường Phỉ: ...

Thấy Đường Phỉ vẫn không phản ứng, Vân Tử lo lắng "oàng" lên một tiếng, lại xoay người và nhấc hai chân sau lên.

Đường Phỉ: !!!

Chết tiệt, không phải Lam Lâm Nguyệt nói tất cả động tác này cần phải được huấn luyện ít nhất nửa năm sao... Tại sao hôm nay, đột nhiên Lâm Tử lại biết làm rồi?

Hơn nữa, đối với một con voi mà nói, thật ra nhấc hai chân trước lên thì tương đối dễ, nhưng nhấc hai chân sau lên thì tương đối khó.

Đường Phỉ thật sự không thể tin vào những gì mà cô nhìn thấy, Vân Tử không chỉ đột nhiên học cách nhấc chân trước mà còn học cách nhấc chân sau! Hơn nữa, những động tác vụng về của nó càng lúc càng linh hoạt, quả thật là một dáng vẻ không thầy cũng nên*.

(*无师自通: vô sự tự thông - thành ngữ, chỉ việc không có thầy dạy hoặc là những người khác truyền thụ và trợ giúp hướng dẫn cũng có thể lý giải, tìm thấy hoặc là thông hiểu vật gì đó.)

[Chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ tâm nguyện của nhân viên chăm sóc Lam Lâm Nguyệt, thu được 60 điểm kinh nghiệm, 50 đồng vàng.]

Đường Phỉ: ...

Tuy nhiên, dựa trên những gì đã ghi lại của cuộc trò chuyện trong nhóm chat, thật khó để đoán được rằng, Vân Tử đang lo lắng cô sẽ bị phân tâm trong quá trình huấn luyện cho mình mà không thể cứu Lôi Tử, cho nên nó mới dứt khoát dựa theo ý muốn của cô mà hoàn thành các động tác huấn luyện.

Chỉ là... cũng không biết cuối cùng những con vật kia sẽ nghĩ ra cách gì để truyền thông tin đến cho cô.

[Bạn có nhiệm vụ mới.]

[Loại nhiệm vụ: Hoàn thành tâm nguyện của Em gái cú mèo mắt to: Cứu Lôi Tử thoát khỏi hang cọp*. Cho hỏi, bạn có nhận nhiệm vụ không? Có/ Không/ Chưa]

(*Nguyên văn 逃出生天 - Đào xuất sinh thiên : rơi vào chỗ nguy hiểm rồi mà còn có thể tìm được lối thoát, bằng nghĩa với câu "Đại nạn không chết".)

Ơ? Đây là nhiệm vụ gì vậy? Em gái mắt to là ai?

Khi cô còn đang trong sự thắc mắc, một con cú vừa nhỏ vừa dễ thương dừng lại trước mặt cô.

Em gái mắt to?

Đường Phỉ vẫn còn đang ngơ ngác, lại liên hệ với những gì được ghi lại của cuộc trò chuyện trong nhóm chat, Tiểu Phì Thu nói rằng nó sẽ tìm đồng loại để thông báo cho cô, chẳng lẽ là con cú nhỏ này sao?

Nó dừng lại trên đống cỏ khô trong chuồng voi, đôi mắt mở to, nhìn cô không chớp mắt.

Đường Phỉ cũng nhìn chằm chằm nó.

Con... con cú này nhỏ quá!

Mặc dù, cô chưa từng nhìn thấy chim cú, nhưng chim cú trong tưởng tượng của cô vẫn rất lớn, nhưng con này thật sự là một phiên bản thu nhỏ.

Nó cũng... rất xứng với cái tên.

Dường như, Em gái mắt to cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm như vậy, nên quay đầu đi lập tức, dường như có hơi không cam lòng nên lại quay đầu sang hướng khác.

Đường Phỉ: !!!

Đáng yêu quá đi! Hóa ra đầu cú có thể quay 270 độ!

Vân Tử: Tôi lo lắng chết đi được, không phải nhấc chân lên là được sao! Bốn chân tôi đều nhấc lên rồi, chị đi cứu đi!

Em gái mắt to: Chị ấy, chị ấy, chị ấy, tại sao chị ấy lại nhìn tôi như vậy!

Đường Phỉ: Con cú này thật dễ thương!

Lôi Tử: Xin lỗi đã làm phiền... Không phải ở đấy muốn nóng lòng đến cứu tôi sao?

Đường Phỉ: Ơ, biết rồi, đến đây đến đây~~